Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 937: Chương 937

Nghe vậy, ánh mắt Cố Vân Tịch dừng lại trên người anh, không nói gì.

Kết quả này, Lục Hạo Đình thật sự không thể chấp nhận nổi!

“Không thể nào! Em… em giỏi y như vậy, chẳng lẽ hệ thống thần y cũng bó tay sao? Còn đại ca em thì sao? Đại ca em không tìm được ai chữa cho em à?”

Mấy người anh em đứng cạnh cũng bị dọa cho sợ đến tái mặt.

“Em gái à, không thể nào đâu! Ở bên anh còn rất nhiều bác sĩ giỏi, tiểu thúc lợi hại nhất, nhất định chú ấy sẽ chữa được cho em.”

“Đúng rồi đúng rồi! Tiểu thức nhất định có thể! Em về với bọn anh đi, chúng ta đi tìm tiểu thúc, nhất định có cách chữa trị.”

Cố Vân Tịch khẽ cười: “Không sao đâu, các anh đừng lo quá. Giờ độc mới chỉ bắt đầu phát tác, chưa nghiêm trọng gì cả. Ít nhất trong hai ba mươi năm tới, em sẽ không gặp nguy hiểm tính mạng, cùng lắm là chịu chút khổ thôi.”

Lục Hạo Đình hỏi: “Phát tác thì sẽ thế nào? Giống như hôm nay, chảy máu như vậy à? Rất đau sao?”

“Không phải, sẽ đau thật, nhưng không chảy máu đâu. Cố Băng Nhan đã thay đổi cách hạ độc, khiến độc phát tác sớm, chỉ để tạo ra một màn kịch như hôm nay, nhằm khiến anh rời bỏ em. Bản chất của độc vẫn không đổi, nên về sau sẽ không còn hiện tượng như hôm nay nữa, chỉ là… một khoảng thời gian, cơ thể sẽ đau đớn đến tận xương tủy, đau không theo quy luật nào cả.”

Sắc mặt Lục Hạo Đình trầm xuống: “Anh sẽ bắt bà ta, ép bà ta giao ra giải dược!”

Cố Vân Tịch cười nhạt, kéo nhẹ tay anh: “Đừng giận nữa, yên tâm đi, em thật sự không sao. Thật ra, chuyện chất độc này luôn là một cái gai trong lòng em, bây giờ phát tác rồi, em lại thấy nhẹ nhõm hơn. Về sau em sẽ cố gắng tìm cách giải độc. Còn về phía Cố Băng Nhan, chúng ta không cần kiêng dè gì nữa, bắt về là được!”

Trước đây tuy ngoài mặt không phản đối khi đại ca nói sẽ bắt bà ta về tra khảo, nhưng thật lòng mà nói, trong lòng cô vẫn luôn thấy khó xử.

Độc trong cơ thể, đó là vết thương lớn nhất trong kiếp trước của cô, đã theo cô suốt bao năm trời, đầy bất lực, đầy thất bại!

Y thuật mà cô từng tự hào, đã bị đả kích thảm hại.

Kiếp này còn chưa đến thời điểm phát tác như kiếp trước, mà cơ thể cũng không phát hiện được điều gì bất thường. Theo lý thì đời trước, cô bị Cố Băng Nhan hạ độc phải sau hai mươi tuổi mới đúng.

Nhưng với loại độc mạnh như vậy, làm sao cô lại không cảm thấy gì? Kiếp trước cô rất cảnh giác, vậy mà Cố Băng Nhan lại có thể hạ độc cô kiểu gì chứ?

Chính vì không lý giải được chuyện này nên thần kinh cô luôn căng như dây đàn. Mãi đến giờ phút này, cuối cùng cũng được cởi bỏ.

Đột nhiên, Lục Hạo Đình hỏi: “Tại sao độc lại phát tác bất ngờ? Em nói Cố Băng Nhan cho em ăn gì đó, là cái gì? Ăn lúc nào?”

Cố Vân Tịch đáp: “Lần trước... khi Thẩm Thanh Mai đến Lục gia nấu ăn, nói là để bồi bổ sức khỏe cho Thẩm Hương Lan, anh còn nhớ không?”

Sắc mặt Lục Hạo Đình ngay lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Cố Vân Tịch nói tiếp: “Lần đó, thức ăn em thật sự đã kiểm tra rồi, đúng là món thuốc bổ cho phụ nữ, thành phần bên trong đều không có độc. Nhưng không ngờ khi vào cơ thể em, lại dẫn đến độc tố trong người phát tác.”

Thấy sắc mặt Lục Hạo Đình ngày càng khó coi, Cố Vân Tịch khẽ cười, rồi bước tới ôm lấy anh: “Thôi nào, đừng giận nữa. Bây giờ thế này là tốt rồi, khúc mắc lớn nhất trong lòng em cuối cùng cũng được sáng tỏ. Em cảm thấy nhẹ nhõm lắm. Em hứa sẽ không buông xuôi đâu, nhất định sẽ sống tốt và tìm ra cách giải độc. Còn về Cố Băng Nhan… em nghĩ chưa chắc bà ta có thể giải được. Ngay cả ông ngoại còn không làm được thì bà ta lấy gì mà giải.”

“Haiz… em cũng không ngờ ông ngoại lại lợi hại đến thế. Chỉ khi chất độc bộc phát toàn diện trong cơ thể, em mới biết thì ra trước đó đã có biết bao chuyện xảy ra. Năng lực của ông, có lẽ cũng không thua gì Cố Băng Nhan đâu.”

“Nên là…”

Cố Vân Tịch quay sang nhìn Cố Vân Hàn: “Loại độc này, anh tốt nhất hãy điều tra lại bên Cố gia, biết đâu đó là bí mật gì đó của gia tộc bị Cố Băng Nhan phát hiện ra. Chắc chắn là rất quan trọng, nếu không sao ông ngoại lại tốn nhiều công sức nghiên cứu đến vậy?”

Cố Vân Hàn ngẫm nghĩ về cái gia tộc phức tạp kia, gật đầu: “Được, anh sẽ điều tra. Ông ngoại em có tấm ảnh không?”

Đến giờ thì có thể chắc chắn người này có vấn đề. Biết đâu cũng đến từ "bên đó".

Cố Vân Tịch không có ảnh, nhưng Lục Hạo Đình thì có, chỉ là không mang theo người.

Cố Vân Tịch nói: “Không có ảnh thì em vẽ lại cho mọi người xem!”

Vẽ thì Cố Vân Tịch làm được. Sau khi cô phác họa xong chân dung, mọi người nhìn kỹ bức tranh: “Sao trông quen quen thế nhỉ?”

Cảm giác rất quen mặt, nhưng lại chẳng ai nhận ra là ai.

Cố Vân Tịch thì không để tâm nữa, cô nói với mọi người: “Mấy anh cứ xem từ từ, em đi tắm một chút.”

Đúng lúc đó, Gia Cát Nguyệt Hoa trở về. Lục Hạo Đình đang định đi cùng Cố Vân Tịch, nhưng khi nhìn thấy Gia Cát, anh chững lại.

Cố Vân Tịch lên lầu, mọi người đưa bức tranh cho Gia Cát Nguyệt Hoa xem: “Đại ca, nhìn người này quen quá, anh có nhận ra không?”

“Đây là ông ngoại của em gái, người đã luôn nghiên cứu độc tố trong người em ấy, hoàn toàn không quan tâm đến thân thể em, coi em ấy như chuột bạch để thí nghiệm, thật quá đáng!”

Tiểu Bát vô cùng tức giận, nhưng lão già kia đã chết, muốn báo thù cũng chẳng có cách.

Gia Cát Nguyệt Hoa chăm chú nhìn người trong tranh một hồi lâu, ánh mắt lạnh lùng đến thấu xương, nhưng không nói gì, chỉ im lặng đặt tranh xuống, rồi quay sang nhìn Lục Hạo Đình.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận