Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 893: Chương 893

Thấy mọi người đã nói gần xong, lúc này Gia Cát Nguyệt Hoa mới lên tiếng, giọng trầm ổn: “Được rồi, tất cả ngồi xuống đi! Đừng ồn ào nữa. Tiểu Cửu, chuyện vừa nãy, em có nghi ngờ ai không?”

Cố Vân Tịch nghe vậy, cũng thu lại vẻ nghịch ngợm, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Thực ra, vụ tập kích vừa rồi cũng khiến cô rất khó hiểu, trong đầu liên tục xoay vòng câu hỏi: rốt cuộc ai là kẻ đứng sau?

“Thật ra… nói tới kẻ thù, thì em cũng có không ít.” Cô trầm ngâm một chút rồi nói tiếp, “Nhưng nổi bật nhất chắc chắn là Cố Băng Nhan. Nhưng vào thời điểm hiện tại, em cảm thấy bà ta chưa đến mức muốn giết em đâu…”

Nói đến đây, đôi mày thanh tú của cô nhíu lại: “Thật ra, cảm giác của em là… đám người đó hình như cũng không hẳn định giết em, vì bọn chúng không hề ra tay chí mạng, giống như là muốn bắt sống em thì đúng hơn. Còn cụ thể là ai đứng sau thì em vẫn chưa rõ.”

Gia Cát Nguyệt Hoa nghe vậy thì cũng nhíu mày, suy nghĩ rồi hỏi tiếp: “Không có đối tượng nào cụ thể để nghi ngờ sao? Ngoài Cố Băng Nhan, em còn có kẻ thù nào khác không? Hoặc là bên phía Lục gia thì sao?”

Cố Vân Tịch lắc đầu: “Những mâu thuẫn khác đều là cạnh tranh làm ăn, hoặc là đấu đá trong nội bộ gia tộc. Bên phía Lục gia cũng tương tự, gần đây không có xung đột gì quá gay gắt, càng không có chuyện nào đủ nghiêm trọng để ra tay bắt cóc em cả. Nên khả năng đó cũng thấp thôi.”

Nói đến đây, ánh mắt cô trở nên sắc bén hơn: “Trong số những kẻ thù rõ ràng thì Cố Băng Nhan là nguy hiểm nhất. À đúng rồi! Vài ngày trước, Thẩm Thanh Mai bị đuổi khỏi Lục gia. Có thể là bên đó có vấn đề gì đó.”

“Thẩm Thanh Mai là cháu gái bên nhà mẹ kế của anh Hạo Đình, từ lâu đã mơ được gả vào Lục gia. Cô của cô ta cũng luôn cố gắng gán ghép để cháu gái mình vào Lục gia. Mà cái cô Thẩm Thanh Mai đó thì tâm cơ không ít, thủ đoạn lắm chứ cũng chẳng hiền lành gì. Nói không chừng vụ này có liên quan đến cô ta.”

“Chỉ có điều, với khả năng của mình, cô ta không thể làm được chuyện lớn như thế. Nếu phía sau cô ta có người, thì người đó rất có thể chính là Cố Băng Nhan.”

“À đúng rồi!” Cố Vân Tịch bỗng như sực nhớ ra điều gì đó quan trọng, ánh mắt nghiêm túc hẳn lên: “Em còn một chuyện rất quan trọng phải nói với mọi người. Thật ra, mối thù giữa chúng ta với Cố Băng Nhan, không chỉ là chuyện nhỏ đâu. Rất nhiều chuyện không ai ngờ tới, đều có bàn tay của bà ta nhúng vào.”

Gia Cát Nguyệt Hoa và Đường Dục liếc nhìn nhau, ánh mắt đều hiện rõ vẻ ngạc nhiên.

Không ngờ, mọi chuyện lại phức tạp đến mức này?

Cố Vân Tịch bắt đầu kể từ chuyện Cố Băng Nhan có liên quan đến Đường Vệ Quốc, một chuỗi sự kiện đen tối đã bị chôn vùi bấy lâu.

Sau khi nghe hết, ánh mắt Đường Dục híp lại đầy nguy hiểm, giọng trầm xuống: “Ý em là… chuyện năm đó anh bị tráo đổi, rất có thể là do Cố Băng Nhan làm?”

Cố Vân Tịch nhún vai, thành thật: “Chuyện này thì em không thể khẳng định được, cũng không có bằng chứng cụ thể. Nhưng dựa vào tính cách vặn vẹo và độc ác của bà ta, em cho rằng chuyện này không phải không thể xảy ra.”

“Bà ta học y, nếu khi đó đã có liên hệ với Dương gia, thì việc lén lút tiếp cận bệnh viện, thậm chí tiếp cận mẹ anh, hoàn toàn nằm trong khả năng của bà ta.”

“Anh nghĩ kỹ lại đi, những chuyện xảy ra sau đó với Đường gia. Đứa trẻ của mẹ anh, mới bốn tuổi đã chết đuối. Sau đó mẹ anh thì trầm cảm, rồi nhảy lầu tự sát. Nói thật, đúng là mẹ mất con rất đau lòng, nhưng ba anh lại rất yêu bà ấy, chắc chắn sẽ hết mực an ủi và chăm sóc. Để đến mức bà ấy phải nhảy lầu thì… thực sự rất khó hiểu.”

“Còn nữa, đứa trẻ kia khi còn sống thì hay ốm vặt, thường xuyên ra vào bệnh viện. Như vậy rất dễ bị phát hiện là không cùng huyết thống. Nhưng chưa kịp điều tra gì thì đã ‘chết đuối’ rồi, và từ đó không còn ai nghi ngờ gì nữa. Ai cũng cho rằng đứa bé đó chính là con ruột của Đường gia.”

“Sau này, khi anh bắt đầu nghi ngờ thân phận mình, thì liền bị phái đi làm nhiệm vụ, rồi bị ám hại. Nếu Cố Băng Nhan biết được chuyện đó, nhờ Dương Khang Minh sắp xếp thì hoàn toàn có thể thực hiện được. Dù gì thì Dương gia cũng đã ngầm thao túng đủ chuyện suốt bao nhiêu năm. Còn bản thân Dương Khang Minh thì đang giữ chức cao trong Cục Giám Sát, địa vị và quan hệ của ông ta chắc chắn không đơn giản chút nào.”

Đường Dục trầm mặc.

Anh ngồi đó, không nói lời nào, cả người như chìm trong một lớp sương mù đặc quánh của quá khứ và nghi ngờ.

Một lúc sau, anh mới lên tiếng, giọng trầm đục: “Em còn biết gì nữa? Dù là suy đoán, dù chưa chắc chắn… cũng hãy nói hết với anh. Từng chi tiết một.”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận