Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 923: Chương 923

Trong sân giờ chỉ còn lại một mình Lục Hạo Vũ. Cậu thiếu niên 15 tuổi, người gầy yếu, cứ đứng đó nhìn qua cánh cổng sắt, nhìn ba mẹ mình đang phát điên bên trong.

Thẩm Hương Lan nhìn con trai, kích động hẳn lên: "Con trai! Con trai à, ông nội con có ý gì vậy? Ông bắt ba mẹ phải đến biệt thự Bắc Sơn làm gì? Nơi đó xa nhà như vậy, chúng ta còn đang bị thương, lẽ ra phải ở nhà tĩnh dưỡng chứ."

"Ông nội con đang nghĩ gì thế hả? Nói đi!"

Lục Hạo Vũ từ từ bước đến trước cổng sắt, nói: “Mẹ, thực ra trong lòng mẹ cũng đã biết rồi đúng không? Ông nội nói rất rõ ràng rồi, công việc của ba bị đình chỉ, từ nay về sau hai người sẽ sống ở biệt thự Bắc Sơn, nếu không có sự cho phép của ông, thì không được rời khỏi đó."

"Nói đơn giản, là đình chức và quản thúc tại gia!"

"Đình chức và quản thúc? Không… không thể nào… không thể nào…" Kết quả này, Thẩm Hương Lan dẫu thế nào cũng không thể chấp nhận nổi.

Lục Hạo Vũ thở dài: “Mẹ, lần này ba đã chạm đến giới hạn của ông nội rồi nên ông mới tức giận như vậy. Mẹ vẫn còn bị thương, đến biệt thự Bắc Sơn tĩnh dưỡng cho tốt, sau khi ông nguôi giận thì có lẽ sẽ cho mẹ quay lại. Lúc này ông đang rất giận…"

"Không được! Mẹ không đi biệt thự Bắc Sơn đâu! Nơi đó hẻo lánh, chẳng có gì cả, mẹ phải ở lại đế đô, mẹ sẽ ở nhà, mẹ không đi đâu hết!"

Thẩm Hương Lan lắc đầu điên cuồng. Bà ta không muốn rời đi, vì biết rằng nếu rời khỏi, tức là rời khỏi giới xa hoa quyền quý mà bà ta khao khát nhất.

...

Một khi rời đi, có thể cả đời này cũng không trở lại được nữa.

"Mẹ…"

"Mẹ không đi!" Thẩm Hương Lan hét lên, túm lấy Lục Hạo Vũ, ánh mắt dữ tợn như phát điên.

 "Tiểu Vũ, con là cháu nội ông, là con cháu Lục gia, ông nội vẫn còn thương con mà, con đi xin ông nội đi, bảo ông để mẹ ở lại, còn cả ba con nữa, ông không thể để ba con mất việc, không có công việc thì chẳng còn gì cả."

"Chẳng qua chỉ là phạm chút sai lầm thôi mà, ai mà không mắc lỗi? Sửa là được rồi, con đi nói với ông nội, xin ông tha cho chúng ta đi!"

"Cửa Lục gia cao quý thế này, ba con có làm gì thì cũng chẳng ai dám đến gây chuyện đâu, sao ông phải làm nghiêm vậy? Nếu hôm nay ông không tìm đến chúng ta, thì chẳng phải chẳng có chuyện gì xảy ra sao?"

Lục Hạo Vũ không thể tin vào tai mình.

"Mẹ… mẹ… mẹ nói gì vậy?"

"Nói gì? Mau đi đi! Tất cả là âm mưu của anh con, đều là do nó làm cả, nếu không phải nó đưa tin cho ông nội, thì nhà mình chẳng sao cả, ông nội đâu biết gì!"

Lục Hạo Vũ lắc đầu: “Mẹ, chuyện này không liên quan đến anh ấy. Ông nội đâu có ngốc, những việc ba làm, sớm muộn gì ông cũng biết. Ba trắng tay mà kiếm được hơn ba trăm triệu, nhiều tiền như thế đó! Mẹ, những chuyện như vậy ông nội biết thì chắc chắn sẽ phạt ba thôi…"

"Con nói bậy!" Thẩm Hương Lan như phát cuồng: "Chỉ ba trăm triệu thôi mà? Có là gì? Anh con kiếm cả chục tỷ một năm, sao ba con lại không được phép kiếm ba trăm triệu? Anh con là con trai, vậy tiền kiếm được sao không đưa cho ba con một đồng nào? Mười mấy tỷ một năm đấy! Sao nó được giữ hết?"

"Đó là tài sản vợ trước của ba con để lại, vốn dĩ là của ba con!"

Lục Hạo Vũ: "…"

"Mẹ… mẹ bị làm sao vậy? Mẹ tỉnh táo chút đi…"

"Mẹ không sao! Mau đi tìm ông nội con! Nhanh!"

"Ông nội sẽ không đồng ý đâu. Bây giờ ông đang rất giận, mẹ nên đến Bắc Sơn nghỉ ngơi trước đã, đợi ông nguôi rồi, con nhất định sẽ…"

"Mẹ không chờ được! Mẹ phải ra ngoài ngay, con mau đi đi…"

"Con không thể đi, chọc giận ông nữa thì mẹ và ba sẽ càng…"

"Cút đi, thằng vô dụng! Mày sợ anh mày đến thế sao? Hả?"

Thẩm Hương Lan vốn đang nắm tay con trai, nhưng thấy Lục Hạo Vũ không chịu nghe lời, bà ta giận dữ đẩy mạnh một cái.

Trước mặt cậu là người mẹ luôn yêu thương, cưng chiều cậu như bảo bối. Lục Hạo Vũ không ngờ bà lại ra tay mạnh như vậy. Cậu không kịp phòng bị, ngã ngồi xuống đất.

Nền đất lát đá cứng rắn khiến toàn thân đau nhức, Lục Hạo Vũ sững người nhìn mẹ mình - người đàn bà đang phát điên bên trong cánh cửa sắt, liên tục trách móc cậu vô dụng, trách cậu sợ anh cả, trách anh cả âm mưu hại họ…

"Dựa vào cái gì mà nó được thừa kế Lục gia? Ba mày là con cả, Lục gia phải là của ba mày! Đó là tài sản của vợ trước ba mày để lại, sao ông bà lại cho hết cháu trai cả? Dựa vào cái gì?"

"Nó luôn âm mưu tính toán chúng ta, mày nhìn xem Thẩm gia đã bị hại thành cái dạng gì rồi? Hạo Vũ, nó là kẻ thù của mày! Tương lai sớm muộn gì mày cũng phải đối phó nó! Nhanh lên, đi tìm ông nội mày đi, bảo ông đuổi nó ra khỏi Lục gia! Loại người âm hiểm như nó mà ở lại, Lục gia sớm muộn gì cũng rơi hết vào tay nó thôi, nhanh lên!"

Lúc này, gia nhân Lục gia đã đến. Họ là người do ông cụ phái tới để đưa Lục Thanh Bác và Thẩm Hương Lan đi. Hai người thấy vậy lập tức gào khóc, không chịu nhận sai, ngược lại còn luôn miệng kêu oan, nói bị Lục Hạo Đình tính kế hại.

Lục Hạo Vũ rơi nước mắt, lặng lẽ đứng dậy, lặng lẽ quay đi, không quan tâm đến họ nữa.

Cho đến lúc này, cậu mới hoàn toàn hiểu ra: trước đây, cậu đã nhìn nhầm mẹ mình rồi.

Từng nghĩ bà ấy chỉ là người phụ nữ xuất thân thấp kém, tầm nhìn hạn hẹp, sĩ diện và có phần ngu ngốc mà thôi.

Nhưng giờ nhìn lại: bà ấy không chỉ ngu, mà còn độc ác, ích kỷ. Chỉ là trước kia không thể hiện ra vì anh cả quá mạnh, bà ấy không đấu lại được.

Nếu ba là người có năng lực thật sự, có thể chống lưng cho bà ấy, thì bà mẹ kế này nhất định sẽ tìm mọi cách để hành hạ anh cả…

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận