Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 916: Chương 916

Chuyện chỉnh Cố Băng Nhan, mấy người anh trai nhà Gia Cát đúng là khoái trò này nhất. Dù gì cũng đã quá rõ ràng rồi, bi kịch mà cả bọn từng trải qua, hầu hết đều có dính líu đến bà ta. Không trả thù bà ta thì còn trả thù ai?

Với kiến thức của Gia Cát Nguyệt Hoa về về hệ thống đào tạo Cố gia, cộng thêm mạng lưới tin tức mà Cố Vân Hàn đã xây dựng suốt nhiều năm ở Phong Thành, anh hoàn toàn đủ khả năng ra tay. Huống chi, Cố Vân Tịch còn đưa cho anh hướng đi cụ thể.

Ngồi trước máy tính hai tiếng đồng hồ, anh đã khống chế toàn bộ tài khoản và dòng tiền của Cố Băng Nhan.

“Được rồi, đưa hết tài khoản của mấy người đây, anh chia tiền cho!”

Mọi người: “…”

“Đặc biệt là cậu đó, Đường Dục. Bao năm qua không sống ở bên này, phải nói là không có xu nào dính túi. Anh cho cậu nhiều hơn một chút, kẻo mai mốt đỡ phải chật vật.”

Đường Dục: “…”

Thật ra ngoài Cố Vân Hàn ra, mấy người kia đều là “dân ngoại tỉnh”, bên này không có tài sản, không có gốc gác, đúng là trắng tay thật. Những tài khoản tạm dùng hiện giờ đều do Cố Vân Hàn chuẩn bị, Đường Dục cũng không ngoại lệ.

Gia Cát Đại Vương Tử: “Em đưa cho anh một tài khoản đi.”

Cố Vân Tịch ngẩn ra: “Để làm gì thế?”

Gia Cát Đại Vương Tử: “Tài sản trong tay Cố Băng Nhan hiện tại khoảng 20 tỷ (nhân dân tệ). Em và Hy Nhiễm mỗi người nhận 7 tỷ (nhân dân tệ). Chị họ em chưa về, phần của em ấy để tạm chỗ Đường Dục giữ hộ. Số còn lại anh chia cho mấy anh em, coi như tiền tiêu vặt.”

Cố Vân Tịch: “…”

Cô sững người nhìn màn hình, hoàn toàn không phản ứng kịp.

Trời đất quỷ thần ơi!

Cố Vân Tịch vội vàng gửi cho anh hai tài khoản bí mật mà mình thường dùng. Chưa đầy một phút sau, tiền đã chuyển vào.

Nhìn dãy số dài ngoằng hiện trên tài khoản, cô ngây người không nói nổi câu nào.

Kiếp trước, cô cũng từng làm chuyện tương tự, khi đó là vì muốn trả thù, cô cố tình lựa lúc tài chính của Cố Băng Nhan tập trung “gom tiền” để ra tay, khiến bà ta mất đi gần một nửa tài sản. Còn bây giờ chỉ là 20 tỷ (nhân dân tệ), chưa nhằm nhò gì.

Cố Băng Nhan nắm trong tay Đông Lâm Quốc tế, bản thân lại giỏi độc thuật. Bà ta chắc chắn có các phòng thí nghiệm bí mật, các sản phẩm liên quan đến thuốc, mà đã là thuốc thì luôn hái ra tiền. Vậy nên số tiền trong tay bà ta, chắc chắn không ít.

Nhưng dù thế, Cố Vân Tịch vẫn cảm thấy lần này… mọi chuyện dường như trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Cảm giác đó, thật sự rất tuyệt!

Cô mỉm cười rạng rỡ.

“Anh ơi, em phát tài rồi, hu hu hu!”

Gia Cát Nguyệt Hoa cười dịu dàng: “Mới bấy nhiêu thôi đã gì đâu. So với những gì em đáng ra phải có, thì còn kém xa lắm. Dù mấy năm qua em không ở nhà, nhưng những gì thuộc về em, bọn anh đều đã chuẩn bị sẵn. Sau này, anh sẽ đưa em về thăm nhà, để em tận mắt nhìn thấy mọi thứ đáng ra đã là của em từ lâu.”

Cố Vân Tịch nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình, hồi lâu không nói thành lời.

Đây là lần đầu tiên sau ngần ấy thời gian, các anh cô nhắc đến chuyện "có muốn trở về nhà không".

Gia Cát gia là hoàng tộc, cô là công chúa duy nhất. So với nơi phồn hoa và phát triển kia, nơi này thực sự chẳng là gì. Mặc dù anh Hạo Đình ở đây có địa vị cao, nhưng nếu về lại hoàng tộc Gia Cát, có lẽ chẳng ai xem trọng anh ấy.

Cô không muốn như vậy.

Người thân ở Gia Cát… cô có nhớ không? Có.

Nhưng cô chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ sống ở đó mãi mãi. Với cô, Đế Đô mới là nhà, nơi có sự nghiệp, bạn bè và cả… Hạo Đình của cô.

Gia Cát có thể là chốn thăm thú, nghỉ ngơi. Nhưng sống lâu dài? Chưa bao giờ nằm trong kế hoạch của cô.

Cô cứ ngỡ các anh sẽ bắt cô về…

Nhưng hôm nay, khi nghe đại ca nói thế…

“Anh… thật sự đồng ý để em ở lại đây sao?”

Nhìn thấy dòng chữ ấy, cả đám anh trai nhà Gia Cát bỗng im lặng.

Ai cũng không nỡ xa em gái…

Nhưng nhớ tới những lời mà đại ca từng nói, họ còn biết làm sao?

Làm khó cô ư?

Không nỡ...

Gia Cát Đại Vương Tử: “Em là em gái mà bọn anh nâng niu nhất, em muốn sống thế nào… thì cứ sống như thế.”

Khoé mắt Cố Vân Tịch bỗng đỏ hoe.

“Cảm ơn anh!”

Mấy ông anh nghe vậy thì lòng như dao cắt, em gái yêu quý của họ… thế là chính thức bị người khác cướp mất rồi!

Thấy không khí tụt mood, ai cũng buồn rười rượi, Đường Dục tốt bụng lên tiếng an ủi: “Đừng buồn nữa, còn có tôi ở đây mà! Mọi người cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Vân Tịch!”

Nói xong, cả phòng đột nhiên im bặt.

Đường Dục ngơ ngác: “Ơ… Tôi nói sai à?”

Tiểu Bát nghiến răng, nắm chặt tay lại: “Chúng tôi chỉ có đúng hai đứa em gái, cậu chiếm cả hai rồi mà còn dám mở miệng nói mấy câu đó?!”

Đường Dục: “…”

Cả đám anh trai nhà Gia Cát lập tức quay sang lườm Đường Dục bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, ghen tỵ đến mức mắt đỏ rực.

Hai đứa em gái, một làm vợ cậu, một gọi cậu là anh rể.

Cảm giác này… thật sự không chịu nổi!!!

“Đánh nó!”

Vài người cùng lúc giơ nắm đấm lao tới, Đường Dục giật mình bỏ chạy: “Ê ê ê, bình tĩnh! Không liên quan tới tôi mà! Con ơi cứu ba với…”

Đường Phong đang được Gia Cát Nguyệt Hoa bế trên tay, bình thản nhìn cảnh tượng trước mặt: “Chú ơi, dạo này ngày nào ba con cũng bị đánh như vậy hả?”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận