Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 1127

Mạnh Ngọc Dung luôn mơ mộng được gả vào hào môn, ngày ngày dán mắt vào các nhãn hiệu xa xỉ, nên với những thứ đắt tiền thế này, cô ta rất rành.

Chiếc xe của Lục Hạo Vũ kia, thật ra trong gara của Lục gia chỉ thuộc loại “khiêm tốn” thôi.

Giá hơn 5 triệu tệ, màu sắc thì giản dị, nhưng kiểu dáng thì hoàn toàn không hề tầm thường.

Hệ thống loa bên trong là phiên bản độ riêng, trị giá hơn 1 triệu tệ, loại người có tiền đến mức không biết tiêu vào đâu mới dám chơi kiểu đó.

Điều này Mạnh Ngọc Dung không biết, nhưng cô ta lại nhận ra ngay kiểu dáng xe đó, hơn 5 triệu tệ chứ ít gì!

Nguyên cả dãy biệt thự này, người mua được chiếc xe đó đếm trên đầu ngón tay.

Cư dân ở đây phần lớn là những người đã mua nhà từ những năm trước, khi giá còn rẻ. Bây giờ nhà đất tăng cao, muốn mua lại thì không phải ai cũng kham nổi.

Mỗi năm, Mạnh gia kiếm chưa tới 3 triệu, ở thủ đô – nơi phồn hoa bậc nhất cả nước – mà còn mơ mộng chen chân vào giới thượng lưu? Đúng là chuyện hoang đường.

Mạnh Khánh Quốc chẳng phải người giỏi kiếm tiền, còn Hàn Hương Cầm với Mạnh Ngọc Dung thì tiêu xài không tiếc tay, kinh tế của Mạnh gia mỗi năm một xuống dốc.

Mà cái loại xe sang như thế, Mạnh Ngọc Dung có nằm mơ cũng chưa chắc được ngồi thử, chứ nói gì đến sở hữu.

“Bentley á? Con nhìn nhầm rồi chứ?” Hàn Hương Cầm run giọng hỏi.

“Sao mà nhầm được? Tuyệt đối không nhầm! Mẹ, Mạnh Ngọc Yên từ bao giờ quen được người giàu như thế hả? Còn…”

Đẹp trai như vậy nữa!

Cô ta chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp đến thế!

Lúc này, Lục Hạo Vũ đã đưa Mạnh Ngọc Yên và Mạnh Vũ Trạch đến bệnh viện.

Tình trạng của Mạnh Ngọc Yên không quá nghiêm trọng, dù da đầu bị kéo mạnh nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian sẽ hồi phục.

Chỉ là, cơ thể cô vốn đã suy nhược vì làm việc quá sức trong thời gian dài.

Nhưng Mạnh Vũ Trạch thì nghiêm trọng hơn.

Thân thể trẻ con vốn yếu, lại bị một cú đá trí mạng, hiện giờ đang truyền nước, ngủ mê man.

Hai chị em nằm cùng phòng bệnh, mỗi người một giường.

Mạnh Vũ Trạch đang ngủ, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, không còn chút huyết sắc nào.

Mạnh Ngọc Yên nhìn em trai, trong lòng đau như cắt, xen lẫn tuyệt vọng.

Lục Hạo Vũ ngồi bên giường cô, giọng đầy xót xa: “Bọn họ thường xuyên đánh em như vậy sao?”

Mạnh Ngọc Yên năm nay mới chỉ 21 tuổi, lại phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc em trai ốm yếu, còn phải chịu đựng sự hành hạ của hai mẹ con Hàn Hương Cầm. Từng ấy năm, cô đã sống thế nào?

Giờ lớn thế này còn bị đánh như vậy, vậy lúc nhỏ thì sao? Chẳng phải càng thảm hơn à?

Mạnh Ngọc Yên mím môi: “Em… em thì không sao. Chủ yếu là Tiểu Trạch. Nó không biết nói, lại còn nhỏ, quan trọng nhất… là nó là con trai.”

Mạnh gia không có con trai, Hàn Hương Cầm chỉ có mỗi một đứa con gái là Mạnh Ngọc Dung.

Dù Mạnh Khánh Quốc không thích Mạnh Vũ Trạch, nhưng đó là đứa con trai duy nhất.

Còn đối với Hàn Hương Cầm mà nói, Mạnh Ngọc Yên gả đi là xong, nhưng Mạnh Vũ Trạch thì là “tai họa”.

Cho nên, bà ta chỉ mong nó chết quách đi cho xong.

Lục Hạo Vũ nhìn Mạnh Vũ Trạch, chau mày: “Tình trạng của Tiểu Trạch… em có thể kể rõ cho anh nghe không?”

Từng ấy năm, Mạnh Ngọc Yên một mình chịu đựng, chưa từng có ai cho cô cơ hội được dựa vào, được kể lể.

Giờ có người đứng ra bảo vệ, tấm giáp phòng bị của cô cũng dần tan rã.

Cô thấp giọng kể: “Nó sinh non, từ nhỏ cơ thể đã yếu. Ban đầu còn không quá tệ, nhưng bị Hàn Hương Cầm hành hạ mấy năm nay, sức khỏe ngày càng kém. Lúc nhỏ, nó hay bị đánh, còn bị bỏ đói. Những lúc ba em không có nhà, bà ta toàn lấy chuyện ma quỷ ra hù dọa chúng em.”

“Lúc đó Tiểu Trạch còn quá nhỏ, làm sao chịu nổi những tra tấn như vậy? Nó vốn đã chậm nói, hơn ba tuổi vẫn chưa nói sõi, bị Hàn Hương Cầm mắng là đồ đần. Ba em cũng thất vọng với nó, vì lúc đó ông ấy còn đang hy vọng Hàn Hương Cầm sẽ sinh được con trai khác cho ông ta, nên ông ấy chẳng buồn quan tâm đến đứa con trai này nữa.”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận