Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 1119

Mạnh Vũ Trạch ngồi ở ghế sau, cúi đầu, không nói một lời.

Lục Hạo Vũ bỗng nhiên hỏi: “Bọn họ thường hay bắt nạt em à?”

Mạnh Ngọc Yên trầm mặc một lúc, sau đó dứt khoát nói thật: “Gần như là vậy. Bà ta không phải mẹ ruột của em và Tiểu Trạch. Bà ấy còn có một đứa con gái riêng. Toàn bộ tài sản Mạnh gia hiện tại đều nằm trong tay ba em. Bà ta chỉ mong em và Tiểu Trạch bị đuổi ra khỏi nhà thì mới vừa lòng.”

Lục Hạo Vũ hỏi: “Có cần anh giúp gì không?”

Mạnh Ngọc Yên ngẩn người.

Lục Hạo Vũ mỉm cười, nói tiếp: “Chuyện của em, có phải sau khi mẹ em mất thì toàn bộ tài sản bị ba em kiểm soát hết không? Khi đó có để lại di chúc gì không? À, ba em đối xử với hai chị em thế nào?”

Mạnh Ngọc Yên cười nhạt, đầy chua chát: “Ông ấy cũng chỉ mong bọn em biến mất càng sớm càng tốt. Tiểu Trạch sức khỏe yếu, mỗi năm đều phải tốn rất nhiều tiền để chữa bệnh, lại không biết nói chuyện. Trong mắt ông ấy, Tiểu Trạch là một sự sỉ nhục. Ông ấy cảm thấy con trai như vậy khiến ông ấy mất mặt.”

“Mẹ em mất vì tai nạn xe, đi rất đột ngột. Khi đó em còn nhỏ, toàn bộ tài sản đều bị ba lấy đi. Ông bà ngoại em quá đau lòng, không bao lâu sau cũng qua đời. Trước khi mất, họ để lại một ít tài sản cho em và em trai, nhưng lúc đó em còn bé, nên tất cả đều bị ba em giữ.”

“Mẹ vừa mất chưa được bao lâu thì ba em đã đưa Hàn Hương Cầm vào sống trong nhà. Đứa em gái kia, trên danh nghĩa là con riêng của Hàn Hương Cầm, nhưng thực ra là con ruột của ba em.”

“Lúc đó ông bà ngoại bệnh nặng, không thể làm gì được ba em. Thế nên sau này, tài sản mới được chuyển sang đứng tên em và Tiểu Trạch, nhưng…”

Phần sau không cần nói Lục Hạo Vũ cũng hiểu được. Khi đó Mạnh Ngọc Yên còn nhỏ, một cô bé thì có thể chống lại ba mình thế nào?

Dù tài sản đứng tên cô và em trai, nhưng bao nhiêu năm trôi qua, chắc chắn đều bị ba cô thâu tóm sạch.

Lục Hạo Vũ nói: “Chuyện này thật ra không khó giải quyết, anh có thể nhờ luật sư giúp em…”

“Không cần!” Mạnh Ngọc Yên vội vàng từ chối, gấp gáp đến mức hơi thất lễ.

Cô không muốn nhận sự giúp đỡ của Lục Hạo Vũ, cũng không thể nhận.

Giữa cô và anh vốn chẳng có mối liên hệ gì sâu sắc. Cô chỉ là một cô gái bình thường, còn anh là thiếu gia danh gia vọng tộc hàng đầu ở Đế Đô như Lục gia. Khoảng cách giữa hai người… xa như trời với vực.

Nếu không phải vì chuyện xảy ra đêm qua, Lục Hạo Vũ cũng sẽ không quan tâm đến cô như thế này.

Cô không thích cái cảm giác đó, như thể bản thân vì bị vấy bẩn rồi mới đổi được một chút cảm tình, một chút giúp đỡ.

Từng chịu đựng bao khổ cực suốt ngần ấy năm, cô đã chẳng còn gì trong tay, chỉ còn chút lòng tự trọng cuối cùng… là không muốn làm người dựa dẫm vào ai.

Đặc biệt là người mình thích.

Mạnh Ngọc Yên cúi đầu, khẽ nói: “Anh Lục, cảm ơn anh vì đã cứu em tối qua. Em… em đã lâu không về nhà rồi, anh để em xuống đây được không? Em… nên về nhà thôi.”

Lục Hạo Vũ nhíu mày: “Về nhà để bị họ bắt nạt tiếp à?”

Mạnh Ngọc Yên cắn môi: “Không… không đâu, đó là nhà em, em…”

“Bao nhiêu năm rồi, em vẫn bướng bỉnh như vậy à?” Lục Hạo Vũ thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của cô gái này. Rốt cuộc là phải bị tổn thương đến mức nào, thì mới dè dặt đến thế?

“Anh Lục…”

“Nếu đã gọi anh một tiếng anh Lục, thì hãy ngoan ngoãn nghe lời. Ăn trưa trước đã, ăn xong anh đưa em về.”

“Nhưng em…”

“Nếu em xuống xe bây giờ, thì sau này… có thể sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.”

Mạnh Ngọc Yên: “…”

Không bao giờ gặp lại?

Trong lòng… có chút không nỡ!

Mạnh Ngọc Yên do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không đủ dũng khí để xuống xe.

Lục Hạo Vũ thấy cô im lặng, khóe môi liền cong lên. Sau đó, anh đưa cô và Mạnh Vũ Trạch đến một nhà hàng nổi tiếng ăn trưa.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận