Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 1172

Thấy Vương Tinh Tinh, Mạnh Ngọc Yên cũng khá vui: “Tinh Tinh, trùng hợp ghê, lâu lắm rồi mình không gặp cậu!”

Nhìn Mạnh Ngọc Yên trong bộ váy đẹp, trang điểm kỹ càng, Vương Tinh Tinh cắn môi, hỏi với vẻ không mấy vui: “Cậu đi cùng bạn trai à?”

Mạnh Ngọc Yên gật đầu, “Ừ, đúng vậy.”

Nhìn vẻ mặt không chút ngượng ngùng hay xấu hổ của Mạnh Ngọc Yên, Vương Tinh Tinh liền tức tối nói: “Ngọc Yên, cậu không còn là cậu trước kia nữa rồi. Trước kia mình với cậu cùng nhau đi làm thêm, ngày nào cũng vất vả kiếm tiền. Dù khổ dù mệt, cậu vẫn luôn nói muốn dựa vào chính mình, không bao giờ dựa vào nhan sắc hay bán thân để đổi lấy cuộc sống tốt hơn.”

“Giờ thì sao? Cậu chẳng thấy xấu hổ chút nào à?”

Mạnh Ngọc Yên khựng lại, vội giải thích: “Tinh Tinh, cậu hiểu lầm rồi, mình...”

“Hiểu lầm cái gì? Chẳng phải cậu đang yêu một người đàn ông giàu có sao? Cậu nghĩ mình không nhận ra à? Bộ đồ cậu đang mặc chẳng phải anh ta mua cho cậu à? Mình thấy cậu mấy lần rồi, lần nào quần áo cũng là hàng hiệu, lại toàn đồ khác nhau. Lần trước ở trường, mình tận mắt thấy cậu bước lên một chiếc xe sang!”

“Còn hôm nay thì sao? Dám vào một nhà hàng đắt đỏ thế này ăn uống. Cậu biết không, một bữa ăn ở đây đủ để cậu đi làm thêm cả tháng đấy!”

Mạnh Ngọc Yên: “...”

Cô còn chưa kịp mở miệng, Vương Tinh Tinh đã tiếp tục nói như trút giận: “Bây giờ nhìn thấy mình, cậu hả hê lắm đúng không? Còn dám chào hỏi mình nữa, cậu định khoe khoang chuyện cậu tìm được đại gia à? Hừ!”

“Mạnh Ngọc Yên, mình nói cho cậu biết, mình không giống như cậu, mặt dày không biết xấu hổ. Cậu cũng là sinh viên trường danh tiếng, cuối cùng lại phải bán rẻ bản thân chỉ để hưởng thụ cuộc sống xa hoa. Loại như cậu, sau này chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đâu, chỉ là món đồ chơi của người có tiền mà thôi!”

Nói xong, Vương Tinh Tinh khinh khỉnh liếc cô một cái, rồi quay người bỏ đi.

Mạnh Ngọc Yên đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Vương Tinh Tinh. Bất ngờ, cô cất tiếng:

“Vương Tinh Tinh, cô đang ghen tị với tôi phải không?”

Chân Vương Tinh Tinh khựng lại, cô quay đầu lại, tức đến mức đỏ cả mặt, gào lên: “Mạnh Ngọc Yên, cậu...!”

Nhưng Mạnh Ngọc Yên không thèm đáp lại nữa, chỉ mỉm cười nhạt, rồi quay đầu rời đi.

Đi hết một đoạn hành lang, rẽ vào góc, cô biến mất khỏi tầm mắt của Vương Tinh Tinh.

Vương Tinh Tinh tức đến giậm chân tại chỗ, gào lên:

“Mạnh Ngọc Yên! Tôi chẳng thèm ghen tị với cô! Tôi KHINH cô!”

Mạnh Ngọc Yên trở lại bàn ăn, thu lại mọi cảm xúc. Cô không để chuyện vừa rồi ảnh hưởng đến tâm trạng, tiếp tục vui vẻ ăn tối cùng Lục Hạo Vũ như không có chuyện gì xảy ra.

Khoảnh khắc đẹp đẽ này, cô không muốn để những người chẳng liên quan phá hỏng.

Từ lúc bắt đầu hẹn hò với Lục Hạo Vũ, cô đã lường trước sẽ có người chế giễu, châm chọc, thậm chí sỉ nhục mình. Ngay cả chính cô, ban đầu cũng không đủ tự tin, luôn nghĩ bản thân không xứng với anh, huống hồ là người ngoài.

Nhưng dù sao, Vương Tinh Tinh cũng từng là bạn cô, vậy mà không hỏi han hay nghe cô giải thích lấy một câu, đã vội vàng sỉ nhục cô. Loại người như vậy, không đáng để bận tâm nữa.

Làm việc với nhau bao lâu, cô hiểu rõ con người Vương Tinh Tinh, luôn thích thể hiện sự “vượt trội” trước mặt người khác. Giờ thấy cô sống tốt hơn, đố kỵ đến mức mất lý trí.

Gương mặt Mạnh Ngọc Yên vẫn giữ nguyên nét bình thản. Lục Hạo Vũ không phát hiện điều gì khác thường.

Sau bữa tối, họ ngồi thêm một lúc rồi mới rời khỏi nhà hàng, không quên mang một phần đồ ăn về cho Mạnh Vũ Trạch.

Trên đường về thì trời mưa rất to. Dịch vụ khách sạn rất tốt, xe của Lục Hạo Vũ đậu ngay trước sảnh chứ không để dưới hầm, và có nhân viên cầm ô đưa cả hai lên xe cẩn thận.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận