Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 1136

Mạnh Ngọc Yên không nói gì.

Cô đã quen rồi, quen với việc không làm phiền người khác, chuyện gì cũng tự mình lo.

Lục Hạo Vũ xách túi ni-lông, tay còn lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, chậm rãi cùng nhau đi về.

Mạnh Ngọc Yên lặng lẽ đi theo sau, tay bị anh nắm lấy. Bàn tay anh rất ấm. Nhìn bóng lưng cao lớn phía trước, lòng cô bỗng chốc dâng lên một cảm giác khó tả: giá mà có thể cứ thế này cả đời thì tốt biết bao.

Khi quay lại phòng bệnh, Mạnh Vũ Trạch vẫn đang ngoan ngoãn ngồi chơi game, chờ họ về.

Lục Hạo Vũ đặt túi xuống, bảo Mạnh Ngọc Yên đi nằm nghỉ, rồi quay sang chơi cùng Mạnh Vũ Trạch.

Trời còn sớm, chưa đến giờ ngủ. Thấy cậu bé chơi rất vui, Lục Hạo Vũ ngồi sau ôm lấy Vũ Trạch, vừa cầm điện thoại chơi game cùng cậu bé vừa trò chuyện.

Trong game liên tục vang lên âm thanh chiến thắng, Mạnh Vũ Trạch hào hứng vỗ tay liên tục: anh rể thật lợi hại!

Cậu bé rất thích cảm giác được anh rể ôm vào lòng. Từ nhỏ tới lớn, chưa từng được ba ôm, chưa từng được một người đàn ông ôm lấy. Trong một gia đình, sự hiện diện của người đàn ông đôi khi chính là chỗ dựa vững chắc nhất cho một đứa trẻ.

Nhưng nhà cậu thì không có điều đó. Từ nhỏ gần như chẳng có hình bóng người ba.

Lúc này được rúc vào lòng Lục Hạo Vũ, Mạnh Vũ Trạch cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Mạnh Ngọc Yên bên cạnh lặng lẽ nhìn hai người, có chút thất thần.

Lục Hạo Vũ vừa chơi vừa liếc sang nhìn cô: “Em nghĩ gì mà ngẩn ra thế?”

Mạnh Ngọc Yên mỉm cười: “Không có gì, chỉ là thấy Tiểu Trạch hôm nay vui thật. Từ trước tới giờ nó hiếm khi cười được như vậy.”

Lục Hạo Vũ khựng lại, bật cười: “Em thấy anh với thằng bé... có giống hai ba con không?”

Mạnh Ngọc Yên sững người, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.

Lục Hạo Vũ bật cười lớn, cúi đầu nói với Vũ Trạch: “Chị em ngượng rồi kìa. Tiểu Trạch, nhớ nhé, sau này có anh rể chống lưng rồi. Ai dám bắt nạt em, cứ nói với anh, anh đi xử lý giúp em.”

Mạnh Vũ Trạch gật đầu mạnh như gà mổ thóc.

Tối đó, Lục Hạo Vũ ở lại bệnh viện với hai chị em. Mạnh Ngọc Yên ngủ một giường, còn anh và Mạnh Vũ Trạch ngủ chung.

Cậu bé kích động đến mức nằm trong lòng anh mà cả đêm chẳng thể nào ngủ nổi. Cảm giác đó như được ba ôm vào lòng ru ngủ, từ bé đến giờ cậu chưa từng được trải qua. Rất ấm áp, rất an toàn.

Sáng hôm sau, Lục Hạo Vũ dậy sớm đi mua bữa sáng cho hai chị em. Đến trưa thì giúp họ làm thủ tục xuất viện.

Mạnh Ngọc Yên muốn về nhà, nhưng Lục Hạo Vũ lại hỏi: “Em chắc là muốn về thật à?”

Cô khựng lại: “Em... nếu không về đó, thì biết đi đâu?”

Lục Hạo Vũ vừa dẫn họ đi ăn trưa vừa cười nói: “Cái nhà đó, em về cũng chẳng có ý nghĩa gì. Giờ em tự kiếm được tiền rồi, dứt khoát ra ngoài thuê một căn hộ mà ở. Tiểu Trạch cũng lớn rồi, ở nhà chờ em đi làm không thành vấn đề. Hơn nữa, thằng bé cũng nên đi học rồi.”

Nhắc đến chuyện này, tim Mạnh Ngọc Yên như bị bóp nghẹt.

Vũ Trạch đã mười tuổi, vậy mà gần như chưa từng được đi học đàng hoàng.

Cậu bé không nói được, việc học có phần khó khăn, thêm vào đó là Mạnh Khánh Quốc luôn ngăn cản, cho rằng để Vũ Trạch đến trường chỉ làm ông ta mất mặt. Vì thế, suốt từng ấy năm, cậu bé chỉ được học lác đác một năm ngắn ngủi.

Toàn bộ tiền cô kiếm được đều dành chữa bệnh cho em trai, còn lại thì chẳng đủ lo liệu chuyện học hành.

Lục Hạo Vũ nói: “Anh biết em vẫn còn vướng bận chuyện cái nhà đó. Nếu em thật sự muốn quay lại, anh cũng không cản. Nhưng mà, Ngọc Yên à, người đã mất thì cũng mất rồi. Quan trọng nhất bây giờ là em và Tiểu Trạch phải sống cho thật tốt. Đừng tự làm khổ mình chỉ vì chút chuyện cũ ấy nữa.”

“Nếu em thật sự muốn lấy lại những thứ đó, để anh đòi giúp em là được.”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận