Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 1109

Hồi đó, có rất nhiều cô gái chạy đến trước mặt anh, nói rằng tin đồn đó chính là do Mạnh Ngọc Yên tự tung ra.

Trước khi ra nước ngoài du học, Lục Hạo Vũ đã gặp Mạnh Ngọc Yên mấy lần, mỗi lần gặp, cô ấy đều không hề giải thích về tin đồn, không tỏ ra ấm ức, cũng không hề thanh minh.

Cô từng mang cơm đến cho anh, từng tặng anh quà.

Mỗi lần thấy anh nhận, cô đều rất vui, thế nhưng… chưa bao giờ tiến xa thêm bước nào nữa.

Anh đã từng nghĩ, chắc cô gái này thích mình, tiếc là chưa kịp hiểu rõ thì đã rời đi.

Lúc đó ai cũng còn trẻ, yêu đương chẳng phải chuyện cấp bách, cô ấy còn nhỏ, anh cũng rất coi trọng việc học, thế là… cứ vậy mà rời đi!

Không ngờ, ba năm sau gặp lại… lại trong tình cảnh thế này.

Lúc này đang bị cô hôn, trong đầu Lục Hạo Vũ toàn là hình ảnh năm xưa, lúc cô cười rạng rỡ khi tặng quà cho anh…

Cùng lúc đó, ở tầng dưới, một cậu bé tầm mười tuổi đang phát điên, chạy khắp các phòng tìm người.

Đôi mắt đỏ ngầu, ánh mắt như sắp trào máu, trông giống một con thú nhỏ nổi điên vì bị chọc giận, cứ thế mà tìm khắp nơi. Nhìn kỹ thì thấy trên mặt nó còn vệt nước mắt chưa khô.

“Chị… chị ơi… chị ơi…”

Giọng nó đã khản đặc đến vỡ âm, vậy mà vẫn không ngừng gào gọi.

Tiếng động ấy nhanh chóng khiến bảo vệ chú ý. Vì chỉ là một đứa trẻ, nên phản ứng cũng không mạnh mẽ lắm, lúc đó bảo vệ mới đến xem xét.

Nếu là người lớn làm loạn từng phòng như thế, e là đã bị đuổi ra khỏi quán bar từ sớm rồi.

Lúc nó tìm đến đúng phòng của Cố Kỳ Châu, thì anh ta vừa hay đang đi ra. Bảo vệ cũng đến đúng lúc, lập tức túm lấy đứa trẻ không nghe lời ấy.

Cậu bé vừa nhìn thấy Cố Kỳ Châu, bỗng chốc sững người, ngay sau đó liền vùng vẫy dữ dội: “Chị! Chị ơi! Chị ơi!”

Cố Kỳ Châu: “…”

Mọi người xung quanh: “…”

Bảo vệ thấy là Cố Kỳ Châu, lập tức cúi đầu lễ phép: “Cố thiếu, chắc đứa nhỏ này bị hoảng loạn gì đó, chúng tôi sẽ đưa nó đi ngay.”

Vị này là một trong những cậu ấm nổi bật của giới thiếu gia ở Đế Đô, thường xuyên lui tới quán bar Starlight, nên bảo vệ đều nhận ra, mà cũng không dám đắc tội.

Giờ thằng bé này làm phiền đến việc giải trí của Cố thiếu, đương nhiên phải xử lý cẩn thận.

“Chị ơi… chị…”

Thằng bé nghe bảo vệ nói sẽ đưa nó đi, lập tức càng giãy dụa dữ dội hơn, định lao về phía Cố Kỳ Châu.

Bộ dạng đó… rõ ràng là nhận ra anh, nhưng miệng lại cứ gọi “chị ơi”.

Cố Kỳ Châu nhíu mày, bỗng cảm thấy đứa trẻ này có chút quen mặt, khẽ quát: “Đợi đã!”

Bảo vệ ngẩn ra, lập tức đứng yên.

Cố Kỳ Châu nhìn đứa trẻ đang bị ôm chặt trong tay bảo vệ, cứ liều mạng vùng vẫy lao về phía mình, lại thêm ánh mắt tha thiết tuyệt vọng, anh hỏi: “Nhóc… Em nhận ra anh à?”

Cậu bé gật đầu như điên.

Cố Kỳ Châu quay sang bảo vệ: “Thả nó ra.”

Bảo vệ hơi do dự, nhưng vẫn thả thằng bé xuống.

Thằng nhóc lập tức lao tới trước mặt Cố Kỳ Châu: “Chị… chị ơi…”

Cố Kỳ Châu: “…”

Mọi người: “…”

Cậu bé rút ra giấy bút, vội vàng viết trước mặt anh một chữ: “Cứu”.

“Chị ơi… chị ơi…”

Cố Kỳ Châu khựng lại, chậm rãi hỏi: “Em muốn anh… cứu chị em à?”

Cậu bé lập tức mừng rỡ, gật đầu lia lịa, vừa gật đầu vừa lục trong người ra một bức ảnh, đưa cho anh.

Cố Kỳ Châu vừa nhìn ảnh, cuối cùng cũng nhớ ra đứa trẻ này là ai.

Em trai của Mạnh Ngọc Yên!

Phải rồi, em trai của Mạnh Ngọc Yên từ nhỏ đã mắc bệnh, không thể nói chuyện, chỉ biết gọi một tiếng: “Chị ơi!”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận