Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 1138

Lục Hạo Vũ không để tâm Mạnh Ngọc Yên đang nghĩ gì.

Thật ra mà nói, một cô gái vừa độc lập lại không muốn đi đường tắt như Mạnh Ngọc Yên, đột nhiên phải đối mặt với một người xuất thân từ hào môn như anh, có cảm giác lo lắng, né tránh, thậm chí là sợ hãi, cũng là điều dễ hiểu.

Dù sao thì, nếu cô muốn chọn con đường dễ dàng, chỉ cần dựa vào gương mặt đó thôi, cô đã có thể sống nhẹ nhàng hơn nhiều, đâu đến mức khổ sở như bây giờ.

Cho nên, anh phải cho cô thời gian. Từng chút từng chút một, để cô quen dần, để trong lòng cô có thêm cảm giác an toàn.

Một cô gái thông minh như vậy, kiên cường và độc lập, còn có thể đỗ được vào đại học danh tiếng thì cho dù có bước vào hào môn, cũng đâu phải không xứng?

Lục Hạo Vũ đưa tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ của Mạnh Ngọc Yên. Cô muốn rút ra, nhưng anh lại không buông, nắm chặt lấy, như muốn giữ lại luôn bên mình không cho cô trốn thoát.

Anh muốn cô phải quen với sự hiện diện của anh!

Sau đó anh đưa Mạnh Ngọc Yên và Mạnh Vũ Trạch đi ăn trưa. Lần này không phải nhà hàng sang trọng gì, mà chỉ là một nhà hàng Trung Hoa tầm trung. Tuy gọi là "tầm trung", nhưng với Mạnh Ngọc Yên mà nói, đó vẫn là điều cô chưa từng trải qua.

Lục Hạo Vũ mỉm cười: “Em gầy quá, phải bồi bổ thêm chút. Sau này anh thường xuyên đưa em đi ăn ngon nhé! Ăn uống là một trong những niềm vui lớn nhất trên đời đấy. Ẩm thực nhiều như vậy, nếu có thể, em cứ trở thành một bé ghiền ăn đi, cuộc sống cũng sẽ dễ chịu hơn nhiều.”

Mạnh Ngọc Yên bật cười. Không ngờ người lúc nào cũng trông như “thần tiên” như Lục học trưởng, giờ lại có thể nói ra những câu hài hước thế này. Thật khiến cô bất ngờ.

Ba người gọi món, có thịt, có rau, có canh, đủ cho cả bàn.

Mạnh Vũ Trạch ăn ngon lành nhất. Trước giờ cậu bé chưa bao giờ được ăn ngon thế này. Nhớ lại mấy hôm trước anh rể từng nói sẽ nuôi hai chị em béo lên, xem ra… anh rể thích trẻ con mũm mĩm thì phải.

Ừm! Vậy thì phải ăn nhiều vào, cố gắng trở thành một bé mũm mĩm dễ thương mới được!

Lục Hạo Vũ vừa ăn vừa trò chuyện với Mạnh Ngọc Yên, nhắc đến đủ thứ chuyện: từ trường lớp, cuộc sống, bạn bè khiến thời gian trôi qua lúc nào không hay. Một bữa ăn mà chẳng thấy chán chút nào.

Ăn xong, anh nói: “Đi thôi, ăn no rồi thì đi dạo một vòng, vừa tiêu cơm vừa mua ít đồ.”

Ngọc Yên hơi ngơ ngác: “Anh định mua gì sao?”

“Cho em và Tiểu Trạch đó.” Lục Hạo Vũ đáp tỉnh bơ.

“Nhưng… bọn em đâu cần mua gì đâu…”

“Em chắc chứ?” Anh cười. “Lát nữa chuyển về nhà mới, không lẽ không cần mua thêm quần áo, đồ dùng sinh hoạt?”

Mạnh Ngọc Yên hơi lúng túng. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến mức cô vẫn còn chưa kịp thích nghi. Từ một người chỉ dám nhìn từ xa, giờ lại gần cô như vậy, gần đến mức khiến cô thấy… sợ.

Cô không dám tưởng tượng mình sẽ bước chân vào một gia đình giàu có như Lục gia.

Nhưng Lục Hạo Vũ đâu cho cô từ chối. Anh cứ thế đưa hai chị em cô đi tiếp.

Khi xe dừng trước một trung tâm thương mại lớn, Mạnh Ngọc Yên như chết lặng.

Toàn là cửa hàng cao cấp! Một chiếc váy hay cái túi ở đây, giá chắc cũng cả mấy chục nghìn tệ!

Cô đứng yên trước cửa, không dám vào. Nhìn thấy Lục Hạo Vũ đang dắt Mạnh Vũ Trạch đi vào, cô vội kéo tay anh lại: “Học… học trưởng, em thấy… mình không cần mua đồ đắt vậy đâu! Mình mua mấy thứ bình thường là được rồi. Em vẫn còn là sinh viên mà…”

Lục Hạo Vũ bật cười, không giận, chỉ xoa đầu cô: “Không quen phải không? Không sao, trước mắt cứ làm theo ý em. Nhưng sau này, anh sẽ dẫn em từ từ làm quen.”

Rồi anh ghé sát tai cô, thấp giọng nói: “Anh đảm bảo sau này… em sẽ có khả năng tự mua được những món ở đây bằng chính tiền của mình.”

Ngọc Yên ngẩn người!

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận