Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 559

Chỉ mất năm phút.

Chỉ vỏn vẹn năm phút.

Mặc Thiên chưa kịp xuống xe, bộ vest cao cấp của Cố Hoằng Thâm trên người còn chưa kịp nhăn một nếp, mà cha con nhà Mạnh Đại Long cùng hai tên đàn em đã bị quật ngã nằm rạp dưới đất.

Bộ dạng vốn đã bầm dập, gãy tay què chân, giờ lại càng thê thảm hơn.

Đám người vây xem đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Ai nấy trợn tròn mắt.

Trời má ơi!

Vừa nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Mới đảo mắt một cái thôi mà bốn tên đàn ông lực lưỡng đã nằm lăn ra đất rên rỉ rồi?

Nghe đồn Đại thiếu nhà họ Cố biết đánh nhau.

Thì ra là biết đánh nhau như thế này đây!

Bốn tên cao to vạm vỡ, trong đó ba đứa còn xăm mình đầy mình.

Thế mà trong nháy mắt đã bị quật ngã như lũ gà con, ngã gục nằm la liệt chẳng khác gì mấy kẻ chuyên đi giả vờ bị tai nạn để đòi tiền.

Đám đông lập tức dâng lên lòng kính nể đối với Đại thiếu nhà họ Cố.

Lúc này, Mạnh Đại Long nằm sõng soài dưới đất.

Hắn ngẩng đầu dưới ánh trăng nhìn người đàn ông trước mắt, phun ra một câu chửi:

“Mẹ nó! Thằng ranh nhà mày sao lại đánh thật chứ! Ông đây có định lấy mạng mày đâu, mày thì chẳng nương tay tí nào!”

Mạnh Đại Long ôm cái đầu đang ong ong.

Hối hận vì ban nãy quá xem thường đối phương.

Họ chỉ định cướp lấy Tử Ngọc Thảo.

Ai ngờ tên khốn này lại muốn lấy mạng bọn họ!

Ra tay nhanh, chuẩn, độc, toàn đánh thẳng vào chỗ hiểm.

Chỉ cần bọn họ chậm đỡ một chút, có khi đã mất mạng rồi.

Chính thế mà đối phương chiếm được thế thượng phong.

Mạnh Đại Long chửi xong, định gượng đứng dậy.

Ai ngờ Cố Hoằng Thâm tiến lên, lại giẫm cho một phát ngã bẹp xuống.

“Cút khỏi Thượng Kinh. Nếu không, lần sau tao không chỉ mời mày ăn khai vị đâu.”

Mạnh Đại Long: “……”

Hắn tức đến nhe răng trợn mắt.

Từ bé đến lớn, toàn là hắn đi đánh người, đã bao giờ bị người ta làm nhục thế này đâu!

Nhưng Cố Hoằng Thâm thì chẳng thèm để hắn vào mắt.

Anh từ trên cao nhìn xuống, lạnh nhạt phủi bụi trên áo vest, rồi quay sang nhìn Mặc Thiên.

Lúc này, Mặc Thiên vừa mới xuống xe.

Mười lăm cây Tử Ngọc Thảo trong tay cô, từ Thanh Lâm đến Thượng Kinh, từ sáng sớm đến chiều tà, trải qua ô tô, tàu hỏa, máy bay, đã rũ rượi, bám bụi, mất hết thần sắc lúc mới hái.

Nhưng cô vẫn ôm chúng trong lòng, bước thẳng lên bậc thềm của bệnh viện.

Đám người của Cố Hoằng Thâm nghe thấy động tĩnh cũng kịp thời kéo đến bảo vệ.

Mạnh Đại Long biết — xong rồi, thật sự xong rồi.

Không còn cơ hội lấy Tử Ngọc Thảo nữa.

Hắn trừng mắt nhìn chằm chằm những nhành cỏ tím vàng tàn úa trong tay Mặc Thiên, ánh mắt sốt ruột đến như muốn xuyên thủng chúng.

Thấy cô sắp bước vào tòa nhà bệnh viện, hắn mặc kệ hình tượng, bò lê bò toài, lao đến túm lấy ống quần của Mặc Thiên: “Đừng đi!”

Bước chân Mặc Thiên khựng lại.

Cô cúi đầu nhìn Mạnh Đại Long đang nằm bò dưới chân mình.

Còn đâu là dáng vẻ của một ông trùm nữa.

Giờ chẳng khác nào một con ch.ó rơi xuống nước.

Mạnh Đại Long khó nhọc níu lấy cô, không còn hống hách như trước, giọng đầy cầu khẩn:

“Cho tôi năm cây Tử Ngọc Thảo, chỉ năm cây thôi! Tôi có thể mua, cô cứ ra điều kiện, chỉ cần cô nói, tôi có là tôi đưa!”

Hắn đã dốc hết can đảm, gần như muốn dâng hết tài sản cho cô.

Nhưng sự “ra giá cao” đó, với người như Mặc Thiên - người có ông anh là thần tài Cố Hoằng Thâm - chẳng là gì cả.

Cố Hoằng Thâm bước tới, đá phăng tay Mạnh Đại Long ra:

“Tránh ra. Em gái tao thiếu gì tiền mà phải lấy thứ mày cho? Buồn cười. Thiên Thiên, đi thôi.”

Vừa nói, anh vừa kéo tay Mặc Thiên rời đi.

Nhưng Mặc Thiên lại đứng yên không nhúc nhích.

Cô như nghĩ ra điều gì, quay đầu lại hỏi:

 

“Ông cần Tử Ngọc Thảo để làm gì?”

Mạnh Đại Long ngập ngừng vài giây, cuối cùng cũng nói thật:

“Tôi chỉ muốn được gặp vợ tôi lần cuối.”

Mặc Thiên hơi nheo mắt lại: “Gặp cô ấy một lần? Gặp linh hồn thôi thì cần Tử Ngọc Thảo làm gì?”

Mạnh Đại Long nhíu mày.

Gặp hồn ma?

Câu đó mà cô ta lại nói một cách nhẹ bẫng như vậy sao?

Gặp ma đâu phải nói là gặp được!

Hắn vừa há miệng định giải thích thêm.

Nhưng lúc này sắc mặt Mặc Thiên bỗng thay đổi.

Cô đưa tay ôm ngực, lông mày nhíu chặt:

“Không ổn! Lão Tứ xảy ra chuyện rồi!”

Hơi thở cô bắt đầu dồn dập, mặt tái nhợt, sự hoảng loạn ấy rất hiếm khi thấy xuất hiện trên mặt Mặc Thiên.

Cố Hoằng Thâm lo lắng hỏi: “Sao vậy?”

Chưa đợi Mặc Thiên trả lời, điện thoại trong túi cô rung lên.

Cô nhận máy.

Giọng của Tô Như Lan vang lên:

“Thiên Thiên! Cứu mạng! Có chuyện rồi!”

Lầu trên loạn thành một mớ.

Các bác sĩ đều hoảng loạn.

Máy móc bên cạnh Cố Bắc Thừa phát ra tiếng “tít…” kéo dài,

Đường vẽ nhấp nhô lúc trước giờ đã biến thành một đường thẳng tắp không gợn sóng.

Người nhà họ Cố sững sờ.

Rõ ràng vừa nãy vẫn còn ổn.

Theo phương pháp của Lục Liễu, Cố Bắc Thừa đã tỉnh lại được vài giây từ trạng thái hôn mê, thậm chí còn hỏi về tình hình của Mặc Mặc.

Vậy mà đột nhiên lại nôn ra một ngụm máu, sau đó lập tức rơi vào trạng thái cận kề cái chết.

Các bác sĩ lao lên cấp cứu.

Mặc Tiểu Nhụy bị y tá chen đẩy dạt vào một góc.

Cô trân trối nhìn Cố Bắc Thừa.

Lúc trước cô còn nghi ngờ anh đang lừa mình, giờ thì sao… sao lại… sắp c.h.ế.t rồi…

Mặc Mặc kinh hãi nhìn các bác sĩ đang cấp cứu.

Khuôn mặt tái nhợt nhuốm m.á.u của Cố Bắc Thừa, thỉnh thoảng lại lộ ra qua khe hở giữa các bác sĩ.

Mặc Mặc như sực nhớ ra điều gì.

Đầu óc như bị búa nện, đau đớn đến mức muốn nứt toác.

Cô ôm chặt đầu, trước mắt tối sầm:

“Không đúng… không đúng… Cố Bắc Thừa sao có thể c.h.ế.t được, không thể nào! Không đúng! Không đúng!”

Cô lẩm bẩm.

Âm thanh xung quanh như bị cách một lớp màn, mơ hồ và xa xăm.

Chẳng thể lọt vào tai cô nữa.

Trong đầu cô chỉ còn vang lên một giọng nói quen thuộc,

Giọng nói ấy dịu dàng thì thầm:

“Mặc Tiểu Nhụy, em được cứu rồi. Từ nay em tự do.”

“Mặc Mặc, em có hai lựa chọn: hoặc gả cho anh, hoặc để anh cưới em. Cho em ba giây để chọn đúng.”

“Vợ à, em thích con trai hay con gái? Anh thì thích cả đội bóng. Bóng đá nam hay nữ đều được!”

Vịt Bay Lạc Bầy

“Mặc Mặc”

“Tiểu Nhụy”

“Cô Cố”

Âm thanh trong đầu ngày càng rõ ràng.

Còn đầu cô thì mỗi lúc một đau, mỗi lúc một nặng.

“Không! Bắc Thừa!”

Nước mắt Mặc Mặc tuôn như suối.

Trong đầu cô trống rỗng,

Chỉ còn lại một mục tiêu duy nhất.

Cô phải ôm được Cố Bắc Thừa!

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận