Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 546: Chương 546

Miệng thì nói không có ma, nhưng thân thể của Mạnh Thanh Sơn lại thành thật mà chạy xa tám dặm rồi.

Mặc Thiên và Trương Thành Thiên nhìn theo đầy khó hiểu—tên to xác như vậy, chẳng biết là thứ gì mà lại sợ đến mức này?

Vừa lên lầu, Mạnh Đại Long đã thấy Mạnh Thanh Sơn chạy sâu vào hành lang, lập tức nhíu mày:

“Thanh Sơn, con vừa hét cái gì đấy? Con thấy gì à?”

“Con… con không biết, có thứ gì đó chạm vào cổ con.” Giọng Mạnh Thanh Sơn run rẩy.

Người ngoài không biết, chứ Mạnh Đại Long thì rõ. Đừng thấy con trai ông to xác, chứ gan thì nhỏ như hạt đậu.

Ông quay sang nhìn Mặc Thiên, ánh mắt đầy nghi ngờ:

“Cô đến bắt ma, chứ không phải dọa người. Đừng có giở mấy trò tà môn ngoại đạo ra đấy.”

Mặc Thiên: “???”

Cô khó hiểu nhìn Mạnh Đại Long, chỉ tay lên trần góc hành lang:

“Một con dơi thôi mà. Con trai ông sợ đến vậy mà cũng tính vào đầu tôi sao?”

“Ờ?” Mạnh Đại Long sững người.

Nhìn theo hướng tay Mặc Thiên chỉ, góc uốn khúc trên trần nhà có làm trần giả, thoạt nhìn thì rất bình thường. Nhưng nhìn kỹ mới thấy trong góc âm u ấy, một mảng đen sì sì.

Mạnh Đại Long lùi lại hai bước, nhón chân để nhìn rõ hơn. Khi ông nhìn kỹ, mới nhận ra trong mảng đen đó có mấy đôi mắt đen nhánh phản chiếu ánh sáng!

Ông giật mình hét to:

“A! Cái gì thế kia!”

Tuy là người từng trải, nhưng ông vẫn hoảng. Chỉ một lát sau đã đoán ra:

“Là dơi? Sao lại có nhiều dơi thế này, ai để chúng bay vào vậy!”

Trông bộ dạng ông như sắp đi tính sổ với quản gia.

Mặc Thiên hừ lạnh:

“Tất nhiên là vì nhà ông có đồ dơ bẩn, âm khí nặng mới thu hút dơi chứ sao.”

Mạnh Đại Long liếc cô một cái, lần này không phản bác mà chỉ hừ lạnh:

“Cô cứ tiếp tục tìm, xem cô đào được cái gì.”

Nói xong, ông lùi lại một bước, nhường đường.

Mặc Thiên quay lại liếc thêm lần nữa chỗ đàn dơi, tay khẽ vuốt bát m.á.u gà, trong đầu như nghĩ ra gì đó, khẽ nở nụ cười…

Mặc Thiên bắt đầu đi dọc hành lang, từ đầu đông sang đầu tây, rồi lại vòng về đầu đông.

Trương Thành Thiên đi theo phía sau, đi qua đi lại mấy vòng, rốt cuộc không nhịn được nữa:

“Con nhóc lừa đảo kia, cô đang tìm cái gì vậy hả?!”

“?” Mặc Thiên khó hiểu quay đầu: “Gọi tôi à?”

“Đương nhiên là gọi cô! Trong mắt kẻ lừa đảo, ai cũng giống lừa đảo cả. Cô không định đi lòng vòng cả đêm đấy chứ? Trời sáng rồi thì ma cũng tan ca nghỉ việc rồi!”

Trương Thành Thiên mặt mày khinh khỉnh, thanh kiếm gỗ đào đã gác lên vai, trông như sẵn sàng ngồi hóng kịch.

Mặc Thiên không để ý hắn. Lần này, cô không đi tiếp nữa mà dừng lại trước một cánh cửa ở cuối hành lang.

Ngay khi cô dừng lại, sắc mặt hai cha con nhà họ Mạnh lập tức thay đổi.

Mạnh Thanh Sơn phản ứng trước, lập tức lao lên chắn trước mặt cô:

“Phòng này không được vào!”

Mặc Thiên nhướng mày:

“Không chơi nổi à? Lúc đầu nói cho tôi lên lầu bắt ma, giờ đến cửa cũng không cho vào?”

“Phòng này là nơi thờ mẹ tôi, đừng làm phiền. Trong đó chỉ có ảnh mẹ tôi, bàn thờ và đệm quỳ thôi, không có gì khác.”

Mặc Thiên vừa nghe hắn nói vậy, lại càng muốn vào.

Bàn thờ không sao, đệm quỳ không sao… Vậy chẳng phải chỉ còn bức ảnh có vấn đề?

Cô liếc Mạnh Thanh Sơn, giọng lạnh như sương:

“Muốn mẹ anh được yên nghỉ thì tránh ra, bằng không, bà ấy sẽ đợi hai cha con anh dưới đường luân hồi đấy.”

“!!!”

Hai cha con nhà họ Mạnh trừng lớn mắt.

 

Đây là lần thứ hai cô nguyền rủa họ cha con chết.

Nhưng cược đã đặt, vì viên “ngọc trân quý” hình… phân dê kia, giờ cũng chẳng thể cản cô nữa.

Mạnh Đại Long nhíu mày suy nghĩ một lát, sau đó phất tay:

“Mở cửa. Để xem cô ta làm được cái gì!”

Cửa mở ra, một luồng mùi đàn hương bay ra.

Chính giữa căn phòng là một bàn thờ kiểu xa hoa, kích thước to gần như bàn làm việc của ông chủ lớn.

Chính giữa là một bức di ảnh khổ lớn.

Hai bên ảnh là sáu cây nến đỏ to và hàng chục cây nhang nhỏ.

Căn phòng không bật đèn, chỉ dựa vào ánh sáng từ nến, mờ mờ ảo ảo chiếu lên ảnh, nhìn lướt qua đã thấy rợn tóc gáy.

Mặc Thiên bước vào phòng. Ngay lập tức, da đầu cô căng lên—tìm đúng chỗ rồi!

Thứ bẩn thỉu kia đang ở trong căn phòng này!

Trương Thành Thiên theo sát phía sau. Thấy ánh mắt Mặc Thiên dừng trên bàn thờ, hắn lập tức khoe khoang:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Nhóc con, trận pháp siêu độ này chắc cô chưa từng thấy đâu. Nói cho cô biết, đây là trận pháp ta tự sáng tạo, cô thì biết gì về trình độ cao siêu của nó!”

Trương Thành Thiên vừa khoe, giọng cũng không nhỏ, đủ để cha con họ Mạnh nghe thấy.

Tiếc là Mặc Thiên chẳng thèm để tâm đến mấy lời đó. Cô bước tới trước di ảnh, tay khẽ vuốt trên khung ảnh.

“Ê, chỉ được nhìn thôi, không đư…”

Choang!

Chưa để Mạnh Đại Long nói hết câu, Mặc Thiên đã đập vỡ khung ảnh, sau đó hắt cả bát m.á.u gà lên bức ảnh!

Cha con họ Mạnh c.h.ế.t lặng, không dám tin vào cảnh trước mắt.

Trong ảnh, chiếc sườn xám xanh trắng của người phụ nữ gần như nhuộm đỏ hoàn toàn.

Vài giây sau, Mạnh Đại Long giận dữ gào lên, lao về phía Mặc Thiên, túm lấy vai cô định kéo đi.

Nhưng đúng lúc ấy, Mặc Thiên cất tiếng:

“Con quỷ nhà ngươi, thì ra là treo cổ mà chết. Đại Long đã giúp tôi tìm được Tử Ngọc Thảo, tôi cũng phải cứu mạng ông ta, đừng hòng lấy được thứ ngươi muốn từ nhà họ Mạnh.”

Trương Thành Thiên nghe vậy, lập tức rút kiếm, căng thẳng nhìn theo hướng Mặc Thiên đang nói.

Nhưng dù hắn có nhìn kỹ thế nào, cũng không thấy thứ gì.

Mạnh Đại Long vẫn nắm tay Mặc Thiên cũng khựng lại.

Con nhóc điên này đang nói chuyện với ai vậy?

Không chỉ ông sững người, mà tất cả trong phòng đều sững người.

Con nhóc thối này… rốt cuộc nhìn thấy gì?

Mặc Thiên chưa dừng lại. Cô chạm tay lên phần vòng tay trong ảnh:

“Bắt ngươi không khó, đợi tôi đào chiếc vòng từ mộ ra, để ánh sáng chiếu vào ngươi, ngươi sẽ biết thế nào là hồn phi phách tán.”

Mọi người: “?!”

Mặc Thiên còn tiếp tục nói chuyện với “không khí” thêm chục câu, khiến cả phòng đứng hình.

Lúc này, Trương Thành Thiên không chịu nổi nữa.

Hắn thu kiếm lại, trừng mắt nhìn Mặc Thiên:

“Con nhóc thối, cô lại diễn trò rồi. Cô tưởng cô đóng kịch là chúng tôi tin thật có ma chắc?!”

Mặc Thiên đang đối đầu với “không khí”, bất chợt phản ứng lại.

Cô quay đầu, nhìn cây kiếm đào trong tay Trương Thành Thiên, chộp lấy rồi đ.â.m thẳng vào vị trí chiếc vòng tay trong di ảnh.

Phập!

Kiếm gỗ đào xuyên qua bức ảnh, đ.â.m thẳng cả tấm bảng phía sau.

“Dù kiếm này chưa được khai quang, nhưng gỗ đào vẫn có thể trừ tà, ít nhiều cũng hữu dụng! Chờ đấy, để tôi cho các người xem thử đây là thứ quỷ gì!”

Nói xong, cô quay đầu chạy ra khỏi phòng…

Mọi người trong phòng đứng đờ ra.

Một lúc lâu sau, cha con nhà họ Mạnh mới tỉnh lại:

“Đuổi theo! Đừng để con nhóc đó chạy mất!”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận