Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 550: Chương 550

Thời gian gấp rút.

Mặc Thiên phải đến được ngọn núi hoang trước giờ Mão, chờ cơ hội hái được Tử Ngọc Thảo.

Mọi người đều đi theo ra ngoài.

Lần này Mạnh Đại Long cũng đích thân đi cùng.

Ông ta muốn xem, rốt cuộc con nhóc này định hái thứ cỏ đó kiểu gì.

Mạnh Đại Long dẫn theo bảy, tám thuộc hạ cùng đi, chỉ có điều, ông ta đi theo Mặc Thiên lên ngọn núi có Tử Ngọc Thảo, còn những người khác thì bị phân công lên ngọn núi đối diện.

Tử Ngọc Thảo vốn được phát hiện từ bên ngọn núi đối diện.

Đứng từ đó có thể nhìn rõ vị trí của nó.

Nhưng khi leo lên chính ngọn núi này để hái, dù đi thế nào cũng không thể tìm ra được tung tích của Tử Ngọc Thảo.

Mạnh Đại Long từng đoán, liệu đây có phải là hiện tượng quỷ dẫn đường?

Nên ông mới mời Trương Thiên Sư đi cùng lên núi.

Chỉ là kết quả vẫn như cũ, vẫn không hái được.

Mạnh Thanh Sơn vẫn chưa hồi hồn sau màn kinh hoàng gặp ma đêm qua.

Hắn bám theo sau cha, lo lắng hỏi:

“Ba, cái thứ chui ra từ di ảnh của mẹ là cái gì vậy? Không phải thật sự có lệ quỷ chứ?”

Trong đầu hắn giờ chỉ toàn là hình ảnh bóng ma đẫm máu.

Mạnh Đại Long đột nhiên dừng chân, quay đầu liếc hắn một cái:

“Thằng nhóc thối, đừng nói bậy!

Con nhóc kia không bắt được thì cũng chẳng ai biết rốt cuộc là gì, có khi là trò ảo thuật hù doạ nhà mình cũng nên.

Chuyện này đừng nói ra ngoài, kể cả với Đại Tôn và Nhị Tôn cũng không, hai thằng ngu đó chỉ biết làm vướng chân!”

Mạnh Đại Long không quên dặn dò đầy ghét bỏ.

Lúc này, hai anh em Đại Tôn và Nhị Tôn đã khác hẳn so với lần trước leo núi.

Cả hai bị què một chân, vậy mà tốc độ lại cực nhanh, dính sát theo sau Mặc Thiên như hai vệ sĩ.

“Tiên nữ Mặc ơi, hôm nay còn lượm được hạt dê không?

Lần này bọn tôi giúp cô lượm, cô thưởng bọn tôi vài viên là được!”

“Đúng đúng, trước giờ bọn tôi thiển cận quá, không nhìn ra cô là thần tiên sống đấy chứ!

Cô có gì sai bảo cứ nói, bọn tôi làm đầy tớ cũng được!”

Hai gã như Hắc Bạch Vô Thường, tranh nhau thể hiện lòng trung thành.

Mặc Thiên nghe xong, quay trái quay phải nhìn bọn họ:

“Được, lát có việc thì gọi hai người.”

“Dạ, nghe cô sắp đặt!”

Hai tên chẳng màng thể diện, sau lưng là chính ông chủ của mình cũng mặc kệ, hoàn toàn phản bội, đầu phục Mặc Thiên.

Mạnh Đại Long nhìn hai anh em bằng ánh mắt đầy khinh bỉ:

“Bọn nó chỉ biết hưởng phúc, không chịu chịu khổ.

Thanh Sơn, sau này đi đâu đừng có dắt hai đứa này theo.”

“Dạ.” Mạnh Thanh Sơn lập tức đáp lời.

Cha con họ mặt lạnh như tiền, bước theo sau.

Trương Thiên Sư thì dáo dác quan sát xung quanh.

Nếu để Mặc Thiên tìm được Tử Ngọc Thảo, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt ông ta.

Thế nên bằng mọi giá, ông ta không thể để chuyện đó xảy ra.

Hoặc là, ông ta phải tìm được trước,

hoặc là… không ai được tìm thấy cả.

Trương Thiên Sư ánh mắt âm hiểm, nhìn chằm chằm bóng lưng Mặc Thiên.

Lần này Mặc Thiên hành động rất nhanh.

Chưa đến giờ Mão, cô đã leo lên tới hang nhỏ ẩn mình lần trước.

Nói chính xác thì, cũng chẳng thể gọi là hang được.

Cửa hang nhỏ và hẹp, chỉ vừa một người chui qua, lần trước đông người đến, thật sự chẳng ai chú ý đến nơi này.

Mạnh Đại Long vòng quanh cửa hang nhỏ với vẻ nghi hoặc.

Thân hình ông ta to lớn, đến một người đứng cũng không lọt.

Tường bên trong lại toàn là đá chết.

Chỗ này thì liên quan gì tới Tử Ngọc Thảo?

Ông ta không hiểu, quay sang nhìn Mặc Thiên, chờ cô ra tay.

Nhưng nhìn một cái, thấy Mặc Thiên đã ngồi xếp bằng trên đất, hai tay chắp lại, nhập định tại chỗ.

Mặc Thiên thờ ơ cụp mắt xuống:

“Đợi đi, trong vòng một canh giờ sẽ có kết quả.”

Cô không gấp, không lo, sắc mặt bình thản như nước.

Như thể việc hái Tử Ngọc Thảo chẳng có gì khó khăn.

 

Những người đi theo phía sau, một phần bắt đầu tìm chỗ nghỉ, một phần khác thì không rời mắt khỏi cô, chỉ sợ lơ là một chút thì cô lén hái mất cỏ thần.

Mặc Thiên không nhúc nhích.

Mọi người cũng không ai dám động.

Vịt Bay Lạc Bầy

Dù trên núi có hơn mười người, nhưng lại tĩnh lặng đến mức chỉ nghe được tiếng gió…

Chờ mãi, gần một giờ trôi qua.

Lúc này mặt trời mới mọc, trên đỉnh núi vẫn còn rất lạnh.

Mọi người nhanh chóng mất kiên nhẫn.

Chính Sở Sở là người đầu tiên đứng ra.

Cái váy voan của cô ta bị gió núi xé đến mức trở thành áo hở rốn, treo tội nghiệp trên eo.

Sở Sở vừa run vừa xoa hai cánh tay nổi da gà, đi thẳng tới trước mặt Mặc Thiên, đưa chân đá nhẹ cô một cái:

“Này, con nhóc xấu tính, đã một tiếng rồi đấy, cô còn định chờ gì nữa? Chẳng lẽ, cô cũng không tìm được, nên cố tình kéo dài thời gian?”

“Nếu không chờ được thì xuống núi trước.”

Mặc Thiên không mở mắt, lạnh lùng nói.

Sở Sở cúi đầu nhìn nàng đầy khinh bỉ:

“Suốt ngày thần thần quỷ quỷ, chẳng biết cô đang bày trò gì!

Tôi xem cô mà tìm không ra, thì xấu hổ c.h.ế.t đi được!”

Cô ta lùi về sau một bước, liếc mắt trừng trừng nhìn Mặc Thiên.

Cha con nhà họ Mạnh cũng bắt đầu mất kiên nhẫn.

Dù sao thì Mặc Thiên đã dẫn họ lên núi từ khi trời chưa sáng, rốt cuộc đến lại chỉ để… ngồi đợi?

Không phải quá vớ vẩn rồi sao?

Mọi người đều bực bội chán chường.

Chỉ có một mình Kiều Hạc là ung dung dạo bước trên núi, còn có tâm trạng ngắm mặt trời mọc.

Mặt trời càng lúc càng lên cao.

Ánh sáng chiếu càng lúc càng mạnh.

Lúc này, Mặc Thiên vẫn trầm ổn như cao nhân tuyệt thế, ngồi xếp bằng trên tảng đá giữa mọi người.

Mạnh Thanh Sơn không chịu nổi nữa, nhặt một viên đá ném về phía Mặc Thiên:

“Này, trời sáng rồi, còn định đợi đến khi nào?

Cô dậy sớm vậy, định bắt chúng tôi lên đây làm mồi cho côn trùng chắc?”

Mặc Thiên không thèm để ý.

Như thể linh hồn đã rời khỏi xác, lặng lẽ ngồi yên tại chỗ.

Mạnh Thanh Sơn mất mặt, bước thêm một bước,

“Ê, rốt cuộc cô có tìm được không? Nói thì giỏi, mà cả cái bóng của Tử Ngọc Thảo cũng không thấy, cô biết nó mọc ở đâu không vậy!”

Mặc Thiên vẫn im lặng.

Mọi người xung quanh đều đang quan sát.

Mạnh Thanh Sơn nói cả buổi, vẫn không được đáp lại một câu.

Hắn bối rối nhe răng cười gượng, lần này định kéo Mặc Thiên dậy bắt cô hành động.

Nhưng chưa kịp đến gần, Mặc Thiên bất ngờ mở mắt, lạnh lùng ném ra một câu:

“Tránh ra, cản tầm nhìn của tôi.”

Mạnh Thanh Sơn đen mặt:

“Cô chỉ ngồi yên ở đó, còn ai…Ưm!”

Chưa kịp nói hết câu, đã bị ai đó bịt miệng, kéo ra khỏi tầm mắt của Mặc Thiên.

Mạnh Thanh Sơn quay đầu, mới thấy là Diệp Phi.

“Này! Anh làm gì đấy!”

Diệp Phi lạnh lùng nói:

“Mặc tiểu thư bảo anh đừng cản đường, nghe không hiểu à?”

“Anh nói ai cản đường hả!”

Mạnh Thanh Sơn định cãi, nhưng Diệp Phi đã vặn mạnh cánh tay hắn, khiến hắn đau đến gào lên.

Mạnh Đại Long nghiêm mặt nhìn Diệp Phi, ra hiệu đừng làm quá.

Nhưng Diệp Phi thản nhiên nhún vai, không thèm nể mặt.

Anh ta ép Mạnh Thanh Sơn ra xa, mới buông tay.

Mạnh Thanh Sơn muốn xông lên nữa, nhưng đã bị Diệp Phi chắn đường.

Hai người đàn ông khí thế dữ tợn đối đầu nhau, ai cũng không chịu nhường.

Mà đúng lúc đó, Mặc Thiên cuối cùng cũng mở mắt.

Vị trí cô đang ngồi, vừa đúng lúc được một tia nắng chiếu thẳng vào.

Cả người cô tắm trong ánh sáng, như tiên nữ giáng trần.

Mạnh Đại Long kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Chỉ thấy Mặc Thiên nhẹ nhàng đứng dậy, rút ra một chiếc gương nhỏ, dẫn ánh sáng mặt trời phản chiếu vào cửa hang.

Chỉ trong nháy mắt, cái hang nhỏ ẩn mình phát ra tiếng lạch cạch nhẹ nhàng, kèm theo đó là một mùi hương thanh nhẹ, thoang thoảng lan ra…

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận