Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 547: Chương 547

Mạnh Đại Long tưởng Mặc Thiên định bỏ chạy.

Ông lập tức gọi điện cho quản gia dưới lầu, dặn bảo vệ canh kỹ, không cho cô chạy trốn.

Nhưng trong lúc ông đang gọi điện thoại, liền thấy thanh kiếm gỗ đào cắm trên di ảnh bắt đầu rung lên cành cạch, như thể có thứ gì đó đang cố gắng đẩy nó ra.

Mọi người trong phòng đều hét lên sợ hãi.

Tất cả đều lùi lại, chỉ có Mạnh Đại Long đứng yên tại chỗ, ánh mắt căng thẳng nhìn chằm chằm di ảnh người vợ quá cố.

Hô hấp dồn dập, hai tay siết chặt, cây kiếm rung động như đang lay chuyển cả lòng ông.

Cái này là gì chứ…

Chẳng lẽ là…

Mạnh Đại Long vẻ mặt nghiêm trọng, trong lòng dấy lên một nỗi bất an mơ hồ.

So với sự điềm tĩnh của ông bố, Mạnh Thanh Sơn trông chẳng khác gì một con khỉ.

Hắn mồ hôi như tắm, to xác vậy mà lại núp sau lưng bố, y như một con đà điểu, vội vàng che kín mặt mình.

“Cái, cái, cái gì vậy! Ai, ai đang rút kiếm kìa!”

Chẳng ai biết là thứ gì!

Mọi người đều lùi về phía cửa, ánh mắt dán chặt vào di ảnh và thanh kiếm gỗ đào cắm trên đó, chân run rẩy, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Trước bàn hương, chỉ còn lại Mạnh Đại Long và Trương Thành Thiên.

Mạnh Đại Long vẻ mặt đăm chiêu, không biết đang suy nghĩ gì.

Còn Trương Thành Thiên, vì danh tiếng của mình, cũng phải cố đứng trụ lại.

Ông ta cố kìm nén để không lùi bước, giả vờ bình tĩnh, đứng cạnh Mạnh Đại Long nhìn chăm chăm vào di ảnh.

Mùi tanh của m.á.u gà vương trên di ảnh.

Thanh kiếm cắm vào chỗ vòng tay, phát ra tiếng “cạch cạch” đều đều, thân kiếm từ từ trồi ra ngoài.

Nhìn tốc độ đó, chưa đầy một phút nữa chắc chắn nó sẽ bị đẩy hoàn toàn ra ngoài!

Đúng lúc này, biệt thự vang lên một tiếng “RẦM!”

Âm thanh khiến cả phòng người giật mình thót tim.

Sở Sở và Mạnh Thanh Sơn hét lên rồi cùng lúc quay đầu bỏ chạy.

“Á á á…” lại một tiếng la thất thanh.

Mọi người quay đầu lại.

Chỉ thấy Sở Sở và Mạnh Thanh Sơn, một kẻ to xác, một kẻ tròn vo, chen chúc nhau ở cửa, chẳng ai ra nổi…

Sở Sở tức giận vặn người:

“Anh là đàn ông to xác thế kia, vai u thịt bắp mà cũng sợ ma! Tránh ra đi, tôi không ra được!”

“Cái gì mà tôi vai u thịt bắp! Cô cũng bụng m.ô.n.g phì nhiêu đấy thôi! Cô chen ra ngoài đi, cô ở mé ngoài còn tôi thì kẹt ngay giữa này!”

“Tôi ra không được, váy tôi mắc vào khung cửa rồi!”

“Cái váy rách nát kia, mạng người quan trọng hay váy quan trọng?!”

Giữa bầu không khí âm u kinh dị như thế, hai người họ vẫn cãi nhau chí chóe.

Bất ngờ, Mạnh Thanh Sơn sực nhớ ra điều gì đó, giọng cũng run lên:

“Không… không phải… là… MA chặn cửa chứ?!”

“AAAAAA…!!!”

Nghe xong, Sở Sở hét toáng lên rồi vèo một cái lùi về lại trong phòng.

Chiếc váy ren cao cấp bị bản lề cửa móc một đường dài, để lộ cả một mảng da trắng nõn nơi eo.

Nhưng Sở Sở lúc này chẳng quan tâm gì nữa, mặt mày trắng bệch, sợ tới mức hồn vía lên mây.

Sở Sở vừa lui vào, Mạnh Thanh Sơn càng tin chắc “ma chặn cửa” là thật, cũng sợ hãi rút về theo.

 

Hai người họ vừa nháo loạn, đã thu hút sự chú ý của cả phòng.

Chỉ còn lại Kiều Hạc là vẫn nhìn chằm chằm vào thanh kiếm gỗ đào.

Anh ta bỗng nhiên cất tiếng, giọng khá lớn, gần như hét lên:

“Mặc Thiên, thanh kiếm gỗ đào sắp bị rút ra rồi!”

Ngay sau đó, trong hành lang vang lên tiếng đáp lanh lảnh của Mặc Thiên:

“Tới đây!”

Giọng vừa dứt, bóng cô đã hiện ra ở cửa.

Cô nâng niu ôm lấy thứ gì đó trong tay, bước chân nhanh hơn thường ngày một chút đi vào.

Sở Sở vừa thấy Mặc Thiên, như gặp được bùa hộ mệnh.

Soạt một cái, cô liền bám lấy cánh tay Mặc Thiên:

“Cô chạy đâu thế hả, dọa c.h.ế.t tôi rồi! Đồ xấu xa này, có thể đừng làm mấy trò ma quỷ hù người như thế không!”

Mặc Thiên bị cô kéo mạnh, khẽ rên một tiếng:

“Ư…”

Cô bất đắc dĩ dừng bước.

Cúi xuống nhìn lòng bàn tay mình, rồi lập tức nhắm mắt lại.

Sở Sở thấy cô đứng im thì cũng dừng lại theo.

Cô cúi đầu nhìn vào tay Mặc Thiên, lúc này mới phát hiện cô đang ôm mảnh vỡ của một cái gương — hóa ra tiếng rầm vừa nãy là do Mặc Thiên đập vỡ gương người ta.

Sở Sở cau mày nhìn m.á.u rỉ ra từ lòng bàn tay Mặc Thiên:

“Á, cô chảy m.á.u rồi! Cô đập gương người ta làm gì vậy?!”

Mặc Thiên: “……”

Hiện tại, điều cô mong mỏi nhất là khôi phục được đạo pháp.

Cô nhất định sẽ phong ấn miệng và định thân con nhỏ này lại!!!

Đáng tiếc là bây giờ cô không có đạo pháp.

Mặc Thiên nghiến răng, từng chữ từng chữ rít ra:

“Cô… có thể tránh xa tôi một chút không?”

“Không thể!” Sở Sở trả lời dứt khoát vô cùng, không những không buông tay, còn bám chặt hơn lên cánh tay Mặc Thiên:

“Tôi sợ mà!”

Mặc Thiên nghẹn lời: “…Vậy cô đi ôm lấy Kiều Hạc đi.”

Lần này Sở Sở ngập ngừng ba giây…

Nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng từ chối:

“Không… không được, Kiều Hạc không biết bắt ma!”

Mặc Thiên: “……”

Lúc này, Kiều Hạc đã bước tới trước mặt Mặc Thiên.

Anh nhìn vào hai vết thương trong lòng bàn tay cô, cau mày hỏi:

“Để tôi cầm gương, em nói chỗ nào cần đặt, tôi sẽ đặt giúp.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Mặc Thiên hít sâu một hơi.

Từ từ mở mắt ra, nhưng chỉ dám ngước nhìn, không dám cúi đầu.

Cô lắc đầu với Kiều Hạc:

“Không được, tôi phải tự làm. Anh… không thấy được nó.”

Nói rồi, cô quay sang nhìn thanh kiếm gỗ đào mà giờ chỉ còn đầu kiếm cắm trong ảnh.

“Không kịp nữa rồi, mọi người mau tránh ra!”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận