Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 541: Chương 541

Một bụng tức giận dâng lên trong lòng Mạnh Đại Long, mà lại chẳng biết trút vào đâu.

Trong khi đó, vẻ mặt của Kiều Hạc vẫn bình thản, bàng quan như đang xem kịch vui.

Cho đến khi Mạnh Đại Long quay sang nhìn anh, Kiều Hạc mới làm ra vẻ khó xử, chậm rãi nói:

“Chú Mạnh, chuyện ba cháu bị thương, thật ra cũng chưa rõ nên trách ai. Còn ai là vị hôn thê thì không quan trọng bằng chuyện ba cháu phải tỉnh lại trước.

Gia đình cháu đã nghĩ đủ mọi cách, nên cháu mới theo cậu nhỏ đến Thanh Lâm, mong tìm được cao nhân có thể cứu tỉnh ba cháu. Chuyện này vẫn cần nhờ chú giúp đỡ.”

Kiều Hạc nói năng rất khách sáo.

Mạnh Đại Long lập tức bị dẫn dắt theo lời cậu, gật gù tiếp lời:

“Ừ, chuyện của ba cháu, chú nhất định để tâm. Cháu yên tâm, chú sẽ tìm cách cứu tỉnh anh Kiều.”

“Có lời hứa của chú Mạnh, cháu yên tâm rồi.”

Kiều Hạc mỉm cười, sau đó chào hỏi:

“Chú Mạnh, cháu lên lầu dọn dẹp một chút, lát nữa sẽ xuống.”

Kiều Hạc đi rồi.

Mạnh Đại Long nhìn theo bóng lưng cậu, càng nghĩ càng thấy không ổn.

Cái chuyện Mặc Thiên có phải vị hôn thê của cậu ta hay không, sao lại bị lướt qua như thế???

Nếu con nha đầu thối đó không phải là con dâu do anh Kiều chỉ định, ông đã sớm dạy dỗ rồi! Sao lại thành chuyện “không quan trọng” được!

Ông càng nghĩ càng thấy có vẻ như bị Kiều Hạc gài.

Vịt Bay Lạc Bầy

Ngay lúc Mạnh Đại Long đang suy nghĩ miên man, Trương Thành Thiên nhanh chóng tranh thủ cơ hội tiến lại gần:

“Mạnh lão bản, tuy con nhóc Mặc Thiên kia không tìm được Tử Ngọc thảo, nhưng lại phát hiện ra một cái hang nhỏ ẩn rất kín.”

“Cái gì? Hang động?”

Mạnh Đại Long ngớ người quay sang nhìn hắn, “Tìm được ở đâu? Sao không nói sớm?”

Trương Thành Thiên: “……”

Ông có cho tôi cơ hội nói đâu…

Không dám phản bác, hắn chỉ nhỏ giọng giải thích:

“Con bé đó có chút tà môn, nó tìm được một cái hang nhỏ trên núi, cửa hang rất hẹp, trông chỉ như đống đá, không đưa tay sờ thì chẳng phát hiện ra ở giữa có lỗ.”

“Hang động sao…”

Mạnh Đại Long nghi hoặc.

Trước đó để tìm Tử Ngọc thảo, ngọn núi nhỏ đó gần như bị lật tung, từng ngóc ngách cũng không bỏ qua. Sao lại có thứ bị bỏ sót?

Ông cau mày hỏi tiếp:

“Vậy Mặc Thiên làm sao tìm được? Chúng ta đi hàng chục chuyến mà không thấy gì, Trương thiên sư, trận pháp của chúng ta không có vấn đề gì chứ?”

“Không, không đâu, ông chủ yên tâm.”

Trương Thành Thiên vội vã giải thích, thấy sắc mặt Mạnh Đại Long không tốt thì càng lo bị nghi ngờ năng lực, liền vội vàng bồi thêm:

“Con nhỏ đó cũng chỉ tình cờ gặp được thôi, chẳng phải vẫn không tìm ra Tử Ngọc thảo sao!

Dù có cho nó đi mười lần tám lượt, nó cũng không có bản lĩnh lấy được đâu. Mạnh lão bản cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ phá được trận quỷ đả tường, lấy được Tử Ngọc thảo. Tôi đã tính ra giờ tốt, mai sẽ xuất phát thử, cố gắng một lần là xong!”

Hắn nghĩ tới chuyện ngày mai Mặc Thiên cũng muốn đi.

Lỡ như để cô ta tìm được, chẳng phải danh tiếng của hắn tiêu luôn sao?

Nghĩ vậy, hắn nhất định phải giành trước con nhỏ kia.

Chỉ là, lời cam đoan này Mạnh Đại Long đã nghe không biết bao nhiêu lần.

Đến giờ, ông cũng chẳng buồn tin nữa.

Mạnh Đại Long liếc Trương Thành Thiên một cái, cười nhạt:

“Trương thiên sư, tốt nhất là nói được làm được. Đừng để bị con nhóc đó giành trước, nếu không sau này ở Thanh Lâm, e là không còn chỗ cho ông đứng đâu.”

Lời còn khá khách khí, nhưng giọng điệu đã mang theo sự mất kiên nhẫn.

Trương Thành Thiên vội vã vỗ n.g.ự.c cam kết:

“Mạnh lão bản yên tâm, linh thảo này tôi nhất định lấy được!”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, người hầu từ trên lầu đi xuống.

Cô ta đưa tay ra xa, mặt đầy ghét bỏ, như thể sợ bị thứ trong tay làm bẩn.

“Lão gia, thứ trong túi ông chủ Giang chính là cái này.”

Người hầu cẩn thận đưa lên, giơ tới trước mặt Mạnh Đại Long.

Mạnh Đại Long không đưa tay nhận, chỉ cau mày nhìn chằm chằm:

 

“Trong túi Giang Ngôn Phong là cái này? Thật sự là phân dê?”

Người hầu mếu máo, như thể chịu uất ức to lớn:

“Đúng thế, tôi lén lấy từ túi quần của ông chủ Giang ra…”

Mạnh Đại Long: “……”

Chưa từng thấy ai bỏ phân vào túi quần!

Tuy tỏ ra ghét bỏ, nhưng ông cũng biết Giang Ngôn Phong không phải người điên.

Ông rút một xấp khăn giấy, bảo người hầu đặt “thứ đó” lên trên, rồi bấm gọi video cho người bạn già của mình.

Cuộc gọi kéo dài tròn mười phút…

Khi kết thúc, chiếc điện thoại của ông rơi cái “bịch” từ mặt xuống đất.

Trời ơi, thứ gì mà mắc đến vậy hả!

Mạnh Đại Long run rẩy cầm hai cục “phân dê” lên.

Giờ thì chẳng thấy bẩn hay hôi nữa.

Ông đưa lên sát mũi ngửi kỹ.

Chết tiệt, sao lúc nãy không ngửi ra mùi trái cây nhỉ!

Mạnh Thanh Sơn nhìn ông với vẻ khó hiểu:

“Ba, ba sao vậy? Cục này thật có lai lịch lớn à?”

Bốp! Một tay ông đập vào trán con trai:

“Cái gì mà phân! Đây là tiền đó! Nhìn kỹ lại xem, không phải màu đen, mà là đỏ sẫm! Qua chục ngày nửa tháng nữa, nó sẽ phình ra bằng quả trứng gà, màu đỏ, có mùi trái cây—đây là Ngô Mộc Hoàn!”

“Ngô Mộc Hoàn???”

Cả phòng đồng loạt kêu lên kinh ngạc.

Dù gì nhà họ Mạnh cũng làm nghề thuốc, dù chưa từng dùng nhưng cũng biết danh tiếng.

Không ngờ thứ kia lại là Ngô Mộc Hoàn!

Hai tên Hừ - Hà cũng lập tức nhào tới!

Không tin nổi, quỳ bên cạnh Mạnh Đại Long.

“Trời ơi, Ngô Mộc Hoàn? Lại còn nhiều như vậy! Con nhỏ kia còn nói, ai nhặt được thì cứ giữ, sao tụi mình không nhặt chứ!”

“Tiền à! Là tiền đó! Con vịt tới miệng rồi, sao lại bay mất!”

Hai tên này khóc không ra nước mắt, suýt khóc c.h.ế.t tại phòng khách.

Nghĩ tới chuyện Mặc Thiên ngồi trong cái hố đó lượm cả buổi, ít nhất cũng có mấy nghìn viên Ngô Mộc Hoàn!

Giá trị của thứ này thì…

Một viên nhỏ có thể bán được cả triệu tệ.

Nếu có người quyền thế đang cần, giá còn có thể nhân lên hai ba lần!

Bảo sao Giang Ngôn Phong lại như hóa điên, lao vào trong “nhặt phân”.

Thì ra, kẻ ngu là bọn họ!

Hai tên kia khóc đến khổ sở, như thể mất sạch tài sản.

Còn Mạnh Đại Long và Mạnh Thanh Sơn thì ngẩn người.

Nhớ lại lúc nãy Mặc Thiên và Giang Ngôn Phong ôm hai túi đầy…

Ít nhất cũng trị giá vài “mục tiêu nhỏ” rồi…

Ngọn núi hoang đó, đến tên còn chẳng có.

Nhà họ Mạnh đã đi đi lại lại hàng chục, hàng trăm lần, mà sao báu vật lại rơi vào tay người khác?

Hai cha con cảm thấy như tiền của mình bị cướp mất!

Không khí trong phòng khách vô cùng thê thảm.

Đúng lúc ấy, người trên lầu bước xuống.

Mặc Thiên nhìn họ đang khóc lóc rũ rượi, liền vui vẻ bước tới:

“Ủa, khóc gì thế? Phát hiện ra mình là đồ ngu rồi à?”

Mọi người: “……”

Mẹ nó, con nhóc thối mắng mình kìa!

Hu hu hu… nhưng mà nó mắng đúng thật…

Sợ

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận