Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 548: Chương 548

Lần này không ai dám nghi ngờ lời Mặc Thiên nữa.

Chân còn nhanh hơn não, tất cả lập tức dạt sang hai bên.

Mạnh Đại Long cũng hơi nghiêng người nhường chỗ, nhưng ánh mắt nhìn Mặc Thiên lại vô cùng cảnh giác.

Mặc Thiên chẳng buồn quan tâm đến ánh nhìn của người khác.

Cô thậm chí không dám nhìn lung tung, chỉ sợ vô tình thấy m.á.u đang chảy từ lòng bàn tay mình.

Vịt Bay Lạc Bầy

Càng đáng nói hơn, trên cánh tay cô còn đang “treo” một món phụ kiện hơn trăm cân – Sở Sở – dính lấy không chịu buông.

Mặc Thiên đầy chán ghét, lắc mạnh cánh tay:

“Buông tôi ra.”

“Không buông, cô phải bảo vệ tôi.”

“Tôi nợ cô chắc?”

“Không nợ, nhưng tôi sợ thì làm sao?”

“…”

Vừa cãi nhau, hai người đã đến trước bàn hương án.

Thanh kiếm gỗ đào cắm trong di ảnh đã nghiêng hẳn sang một bên,

Âm thanh “cạch cạch” vang lên càng lúc càng dồn dập, nhìn thôi cũng biết sắp rớt ra đến nơi.

Lúc này, Mặc Thiên nhanh tay nhặt một mảnh gương vỡ, dựng đứng lên bàn hương án, sau đó điều chỉnh góc độ cẩn thận.

Kiếm trên di ảnh vẫn còn đang rung động, cho đến khi mặt gương xoay đúng hướng nào đó.

Kiếm, đột ngột dừng lại.

Mặc Thiên chậm rãi buông tay.

Mảnh gương vỡ méo mó lại có thể tự đứng vững trên bàn.

Mọi người kinh ngạc đến nín thở.

Mặc Thiên không dừng lại, tiếp tục dựng mảnh gương thứ hai.

Cô không dám cúi đầu quan sát kỹ, vì m.á.u của cô đã dính lên những mảnh gương đó.

Chỉ có thể dựa vào cảm giác, vừa điều chỉnh vừa dựng lên.

Vì vậy tốc độ hơi chậm.

Cô vừa chỉnh thì thanh kiếm gỗ đào lại bắt đầu rung.

Mặc Thiên đẩy nhanh tốc độ, liên tục xoay góc gương, cuối cùng cũng kịp thời dựng đúng trước khi kiếm rơi ra.

Trong phòng đồng loạt vang lên tiếng thở phào.

Vừa nãy theo dõi hành động của Mặc Thiên, ai nấy đều như nghẹn thở suýt ngất.

Mặc Thiên dần thuần thục với thao tác này.

Động tác tay càng lúc càng nhanh, từng mảnh từng mảnh được dựng lên.

Chẳng mấy chốc, tám mảnh gương đã tạo thành một trận pháp theo hình Bát Quái.

Trận pháp bằng gương của Mặc Thiên đã hoàn tất.

Tuy hiện giờ cô không có pháp lực, không thể bắt lấy lệ quỷ, nhưng lệ quỷ kia cũng bị chiếc vòng tay trói buộc, không thể tự do di chuyển.

Mặc Thiên muốn dùng trận gương này, nhốt hồn ma lại trong không gian nhỏ hẹp này.

Đừng hòng thoát ra ngoài hại người nữa!

Cô lùi về sau một bước, quay đầu nhìn Mạnh Đại Long.

“Hôm nay tôi sẽ cho ông tận mắt nhìn thấy thứ bẩn thỉu trong nhà ông. Giờ ông nhìn vào gương đi, ông sẽ thấy thứ đang hại người là gì.”

Ánh mắt lạnh lẽo của Mạnh Đại Long khẽ lóe lên.

Ông ta cúi đầu nhìn vào gương – rồi cả người chấn động.

Những người khác cũng đồng loạt nhìn vào.

 

Mảnh gương không lớn, phải nhìn kỹ mới thấy được bóng dáng bên trong.

Từng bước từng bước tiến lại gần bàn hương án, cuối cùng mọi người cũng thấy…

Một bóng người nhuốm đầy m.á.u hiện lên trong gương!

“A! Cái quỷ gì vậy! Nó đang làm gì kia?!”

Mạnh Thanh Sơn hét toáng.

Trong mấy mảnh gương, xuất hiện một hình người m.á.u me đầm đìa, như bị lưới quấn chặt, vùng vẫy muốn thoát ra khỏi lớp m.á.u bao lấy.

SSở Sở thì đè đầu lên tay Mặc Thiên, trốn sau lưng cô, nheo mắt nhìn bóng quỷ trong gương.

Đột nhiên, bóng m.á.u ấy mở mắt!

Một đôi mắt xanh thẫm lập tức nhìn thẳng về phía Sở Sở!

Sở Sở vừa chạm phải ánh mắt ấy đã hét thất thanh:

“A a a a a nó mở mắt rồi! Mở mắt rồi!!!”

Cánh tay Mặc Thiên đau nhói.

Sở Sở bấu c.h.ặ.t t.a.y cô đến rớm máu.

“Đừng bấu tôi nữa.” Mặc Thiên cảnh cáo.

Sở Sở như chẳng nghe thấy, bấu càng chặt, giọng càng sắc:

“A a a nó nhe răng ra rồi! Nó muốn ăn tôi!!”

Sở Sở sợ quá, quay người kéo Mặc Thiên chạy.

Mặc Thiên vốn đã nhắm mắt, bị kéo mạnh suýt té ngã.

Không ngờ đúng lúc đó, Trương Thành Thiên đang đứng ngay sau Sở Sở.

Hắn vốn đang rình cơ hội phá hỏng trận pháp của Mặc Thiên. Nếu để cô bắt được quỷ thật, hắn sẽ không còn chỗ đứng ở thành Thanh Lâm nữa.

Thấy Sở Sở lao về phía mình, khi cô lướt qua, hắn lén giơ tay kéo rách mảnh váy rách của cô.

Sở Sở đang chạy, cảm giác có thứ kéo lại, sợ đến mức nhảy dựng lên:

“Quỷ á!!!”

Cùng lúc đó, Mạnh Thanh Sơn cũng la toáng:

“Quỷ quỷ quỷ quỷ quỷ!!!”

Hắn ôm lấy gáy mình, sợ đến mức chạy tán loạn như Sở Sở.

Mạnh Đại Long thì gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng m.á.u bị giam trong gương.

Ông ta không thể để Mặc Thiên bắt được nó.

Lỡ như… là Xuân Nhã thì sao…

Nếu linh hồn Xuân Nhã thực sự quay về thì sao…

Mạnh Đại Long lặng lẽ đứng chắn bên ngoài, cố ý để hai đứa nhóc con kia hoảng loạn chạy loạn khắp nhà.

Mặc Thiên thì che chắn chặt chẽ cho trận Bát Quái bằng gương.

Kiều Hạc và Diệp Phi trao đổi ánh mắt, cùng bước lên chắn phía sau Mặc Thiên, bảo vệ trận pháp cùng cô.

Kiều Hạc đã nhìn ra điều gì đó.

Anh vừa định mở miệng thì..

“Con nhỏ này!” Sở Sở giận dữ mắng to:

“Là cô bắt quỷ, hay để quỷ bắt tôi! Nó chạy ngay sau lưng tôi đó! Nếu cô không bắt, tôi sẽ niệm chú cho cô biết tay!!”

Một câu hét ấy

Không đuổi được quỷ, chỉ thấy xui xẻo đổ lên đầu Mặc Thiên.

Chỉ nghe “bụp bụp” — hai chiếc đinh ở khung ảnh trước mặt cô bật ra.

Tiếp theo đó, khung ảnh to lớn đổ ập về phía Mặc Thiên…

Mặc Thiên (trong lòng): Tổ sư gia, các người có thể đem con nhỏ họ Sở này đi trước được không!!!

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận