Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 542: Chương 542

Lúc này, Mặc Thiên vẫn chưa biết mình vừa “nhặt được vàng”.

Cô khó hiểu nhìn những gương mặt sửng sốt phía dưới lầu.

Phát hiện lời đùa của mình không khiến bọn họ cười nổi, ngược lại còn khóc lóc thảm thiết hơn.

Mặc Thiên bước tới gần, mới thấy bọn họ đang nghiên cứu hai “viên phân dê”.

Cô cau mày:

“Các người ăn trộm đấy à?”

“Ai ăn trộm của cô?” – Mạnh Đại Long giọng gắt gỏng.

Dĩ nhiên ông ta không thể thừa nhận là đám người hầu trộm được hai viên cầu nhỏ này.

“Là mấy người vừa đánh rơi trong phòng khách, tôi còn tưởng là thứ dơ bẩn gì, suýt nữa ném đi rồi.”

Mạnh Đại Long lớn tiếng, thái độ hùng hổ.

Càng nói to, tự mình càng tin vào điều mình dựng chuyện.

Mặc Thiên cũng không truy cứu.

Cô lập tức tiến lên, rút hai viên cầu nhỏ từ tay Mạnh Đại Long:

“Vậy tôi cầm lại nhé, kẻo ông ném đi thật.”

Mạnh Đại Long: “……”

Tim ông ta như rỉ máu.

Hai trăm vạn a!

Con bé này rốt cuộc làm sao mà gặp được thứ này!

Viên ngô mộc hoàn thường mọc trong rừng sâu núi thẳm, là phần gốc của loài nấm quý hiếm tên nấm hoa du.

Khi trưởng thành, nó chuyển đỏ và có vân gỗ.

Trong lúc hấp hối, có thể giữ lại một hơi cuối cùng cho người bệnh nên tên khoa học gọi là ngô mộc hoàn.

Nhưng thứ này cực hiếm, lại ưa ẩm ướt, ưa bóng tối.

Nếu không nhờ hôm nay trời âm u, chỉ cần bị ánh nắng chiếu vài tiếng, nó sẽ biến mất!

Ngoài những thương nhân dược liệu cao cấp hoặc giới hào môn bậc nhất, chẳng ai từng nghe qua thứ này.

Mà nấm hoa du, còn gọi là nấm thẹn thùng, vốn không mọc gần người sống.

Những cái xuất hiện gần người, thường là do chim chóc tha về — nhiều nhất cũng chỉ được hai ba viên đã là quý hiếm lắm rồi.

Vậy mà giờ ở cái ngọn núi hoang này lại xuất hiện cả một túi đầy???

Mạnh Đại Long dù giàu thật…

Nhưng ai lại chê tiền nhiều?!

Hơn nữa, người cần ngô mộc hoàn toàn là giới nhà giàu.

Lúc nguy cấp, giá tăng gấp nhiều lần vẫn có người mua!

Mạnh Đại Long ôm ngực.

Lúc này, ông ta thật sự cảm thấy mình mất trắng cả trăm triệu…

Ông run rẩy hỏi Mặc Thiên:

“Mặc tiểu thư, thứ này ưa nước… cô có để ở chỗ ẩm không?”

“ Giang Ngôn Phong đã ngâm vào chậu rồi.” – Mặc Thiên thản nhiên đáp.

Mạnh Đại Long: “……”

Tên cáo già Giang Ngôn Phong kia!

Còn dám nói không biết!

Rõ ràng là đã tính toán kỹ càng rồi!

Mạnh Đại Long đau lòng đến cực điểm.

Hai tên thuộc hạ đứng hai bên càng như bị khoét tim.

Hai viên “phân dê” đó là bọn họ tận mắt thấy Mặc Thiên nhặt được!

Hai người nói bao nhiêu lời vô dụng, cuối cùng không nhặt nổi một viên!

Mỗi viên là tiền đấy!

Hai anh em nhìn chằm chằm hai viên cầu đen trong tay Mặc Thiên:

“Mặc tiểu thư, cô nhặt được nhiều như vậy, cho bọn tôi hai viên chơi đi mà.”

“Đúng đó! Cô xem chúng tôi chân què theo cô lên núi, không có công cũng có khổ chứ! Thương tình chút đi!”

Mặc Thiên nghe xong, quay đầu nhìn họ:

“Các người thay tính đổi nết rồi à?”

Cô nói xong, lại tự hỏi tự đáp:

“Không thể nào. Nhất định là hai người biết thứ này là bảo vật rồi.”

Cô nâng hai viên “phân dê”, đưa lên mũi ngửi thử.

Vịt Bay Lạc Bầy

Hương thơm thanh mát truyền đến, khoé miệng nàng khẽ cong lên.

Rồi cô giơ giơ khoe khoang trước mặt đám Mạnh Đại Long.

“Thần tiên không lừa người, đây chắc chắn là bảo vật. Các người không lấy được, chứng tỏ không có vận may như tôi thôi~”

“……”

Sắc mặt nhà họ Mạnh lúc trắng lúc xanh.

Lời này là bảo họ đừng buồn sao…

Khi Kiều Hạc và Giang Ngôn Phong xuống lầu.

Cảnh đầu tiên họ thấy chính là nhà họ Mạnh đang vây quanh Mặc Thiên “mặc cả”.

“Mặc tiểu thư, mấy viên phân dê này có dược tính. Dù cô không dùng, bán cho tôi đi, tôi mua hết với giá năm trăm vạn!”

“Năm trăm vạn?”

 

Mặc Thiên chớp mắt, ánh mắt ngây thơ không rõ là ngạc nhiên hay chê ít.

Mạnh Đại Long lăn lộn bao năm trong mưa gió, chưa từng thấy ai mềm không ăn, cứng không chịu như cô nhóc này.

Không đoán nổi thái độ nàng là gì, ông ta liền tăng giá:

“Sáu trăm vạn! Tôi thêm một trăm vạn nữa! Thứ thuốc này đến tay cô chỉ là đồ bỏ, nhưng ở tay tôi là cứu người!”

“Sáu trăm vạn?” – Mặc Thiên lặp lại, nét mặt không cảm xúc.

Mạnh Đại Long cạn lời.

Vẫn không hiểu nàng nghĩ gì.

Ông nhìn cô một lúc, cuối cùng mở miệng ra giá:

“Mười triệu! Cao nhất là mười triệu! Cô bán hay không thì nói rõ đi!”

Diệp Phi đi theo sau Tề Hạc.

Nghe thấy câu đó, chân mềm nhũn, hạ giọng hỏi thiếu gia:

“Ông chủ Mạnh vừa nói… bao nhiêu? Một ngàn? Tệ?”

“Mười ngàn.” – Kiều Hạc lười nhác đáp.

“Mười vạn!” – Diệp Phi hét lên.

Hắn không thể tin được nhìn xuống lầu:

“Viên phân dê đó… mười triệu?!”

Khi hét ra chữ “triệu”, giọng hắn còn run run.

Lúc nãy Mặc Thiên bảo đó là bảo vật, sao mình không giành lấy vài viên chứ!

Diệp Phi ủ rũ bước theo sau Kiều Hạc, miệng lầm bầm:

“Thiếu gia, hôm nay tôi mất luôn tiền cưới vợ rồi…”

“Hử?” – Kiều Hạc dừng chân, nghiêng đầu nhìn hắn.

Diệp Phi uất ức bĩu môi:

“Tôi bảo xuống phụ nhặt, anh không cho. Giờ mất luôn vài trăm vạn.”

“Không phải chuyện đó.” – Kiều Hạc lạnh nhạt, “Tôi thắc mắc là, cậu đã có vợ chưa?”

Diệp Phi: “……”

Không phải đi làm suốt, không có thời gian yêu đương thì lấy đâu ra vợ…

Tất nhiên, hắn không dám nói.

Vừa mới bỏ lỡ cơ hội phát tài.

Không thể lại chọc giận thần tài trước mắt nữa…

Người cảm thấy m.ô.n.g lung không chỉ có Diệp Phi, mà cả Mặc Thiên.

Cô nhìn Mạnh Đại Long, hỏi lại:

“Mười triệu?”

Mạnh Đại Long thấy nàng như vậy, hít sâu một hơi:

“Con nhóc, mười triệu mà còn chê ít? Đừng quá đáng!”

Ông ta dĩ nhiên biết giá trị thật của thứ này.

Nhưng mà, một túi lớn như vậy, ai biết sau này có bị sản xuất hàng loạt không? Lúc đó cung vượt cầu, sẽ mất giá trị.

Hơn nữa giữ hết trong tay, cũng là một dạng rủi ro.

Mười triệu là giới hạn rồi, ông thật sự không trả nổi hơn nữa.

Nhìn thấy vẻ mặt không hài lòng của Mặc Thiên, ông cau mày:

“Hay là cô ra giá, cô nói bao nhiêu mới hợp lý?”

Mặc Thiên không trả lời.

Mà học theo kiểu của Tô Như Lan, sờ trán Mạnh Đại Long:

“Không sốt nha?”

Mạnh Đại Long gạt tay nàng ra:

“Con nhóc, phải biết tôn trọng người lớn!”

Mặc Thiên liếc nhìn ông:

“Ông đã bắt đầu phát ngốc rồi, còn nói gì đến tôn trọng.”

Cô nói rồi ngồi xổm xuống trước mặt ông, tò mò hỏi:

“Nè nè, Đại Long, nói nghe coi, sao ông lại bỏ mười triệu mua phân? Mua về làm gì? Ông ăn hả?”

Mạnh Đại Long: “……”

Cố ý!

Con nhóc c.h.ế.t tiệt này nhất định là cố ý!

Ông chịu đả kích nặng nề trước Mặc Thiên.

Nhưng vì tử ngọc thảo, vì ngô mộc hoàn, ông nhịn, nhịn, nhịn!

Gắng kiềm chế, ông dịu giọng năn nỉ:

“Mặc tiểu thư, là chúng tôi kiến thức hạn hẹp, không biết đây là thuốc quý. Giờ biết rồi, xin cô bán cho tôi một ít.”

Mạnh Đại Long hạ mình như một tiểu đệ.

Mặc Thiên nhìn ông, sắc mặt bình tĩnh. Một lúc sau, cô lấy hai viên du mục hoàn trong túi ra, đặt vào tay ông.

“Nha, thấy ông đáng thương nên tặng hai viên, nhưng không bán.”

Mạnh Đại Long: “……”

Không bán?!

M* nó!

Không bán thì thôi!

¥%#@&*%¥#@¥%#

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận