Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 539: Chương 539

Giang Ngôn Phong hì hục cúi đầu nhặt phân.

Còn Kiều Hạc thì bình thản đứng một bên nhìn hắn làm.

Lúc còn đứng trên miệng hố, anh đã cảm thấy cậu mình có gì đó không bình thường rồi.

Giang Ngôn Phong từ nhỏ vốn chẳng thiếu tiền.

Năm xưa, nhà họ Giang cũng từng là đại gia tộc mà cả thủ đô phải kiêng dè.

Giang gia xuất thân từ quân nhân, không giống những gia đình thương nhân bình thường. Là kiểu gia đình có địa vị thật sự, một câu nói ra là có thể khiến cả thủ đô rung chuyển.

Chỉ tiếc là sau này chọn sai phe, lại mắc phải vài sai lầm, khiến cả dòng họ lụi bại.

Nhà mẹ của phu nhân họ Giang vốn là danh gia y học cổ truyền, lập ra một công ty dược liệu Trung y đang chuẩn bị niêm yết lên sàn.

Ai ngờ Giang gia – chỗ dựa lớn nhất – vừa sụp đổ, lập tức khiến giới đầu tư ngửi thấy rủi ro, ai nấy đều rút vốn, còn ra sức bôi nhọ danh tiếng.

Lúc công ty đang dốc toàn lực phát triển thì gặp cú sốc lớn, tiếng xấu đồn xa, từ đó lao dốc không phanh. Dù cầm cự được ba năm, cuối cùng cũng phá sản.

Thế là Giang gia thật sự suy tàn.

Từ đỉnh cao rơi thẳng xuống đáy vực.

May mắn thay, lúc ấy Giang Chi Vân đã gả vào nhà họ Kiều.

Nên dù nhà mẹ đẻ sa sút, nhưng tiền bạc vẫn dư dả.

Cô chính là “cây ATM” của Giang gia, mà Kiều An Khang lại chưa bao giờ keo kiệt với bố mẹ vợ và em vợ, có thể nói là chiều chuộng hết mực.

Vì vậy, dù Giang gia không còn như xưa, nhưng người nhà họ vẫn chưa từng thực sự sống khổ.

Còn Giang Ngôn Phong thì lại càng được chị gái nuông chiều như con trai ruột.

Hai chị em cách nhau hơn hai mươi tuổi, nên hắn được chị nuôi lớn từ bé.

Chỉ là, dù không thiếu tiền, nhưng Giang Ngôn Phong luôn mang trong mình trách nhiệm “khôi phục cơ nghiệp họ Giang”.

Kiều Hạc hiểu rõ cậu Giang của mình – con người này không xấu bụng, chỉ là… rất mê tiền.

Rất rất mê.

Chỉ tiếc là vận may tài lộc cứ kém một chút, kiếm được tiền nhỏ nhưng chẳng bao giờ phát tài to.

Nhiều năm sống chung, Kiều Hạc đã rút ra một điều:

Chỉ cần mắt cậu Giang sáng lên, thì chắc chắn là vừa ngửi thấy mùi tiền.

Lúc này, anh đứng bên ngoài hố, nhìn cậu Giang vừa nhặt phân bỏ lên áo, vừa giấu bớt vào túi quần.

Mấy viên phân dê nhìn thì vẫn là phân dê, mà sao trông lại… quý giá thế không biết.

Ba người chen chúc trong hố nhỏ nhặt phân.

Những người đứng trên miệng hố, mặt mày đã nhăn như bánh bao.

Hai tên Hừ - Hà không dám to tiếng mỉa mai, chỉ dám rì rầm thì thào:

“Người thủ đô có phải đều bị tâm thần không?”

“Không phải là bệnh truyền nhiễm gì đấy chứ? Sao ai cũng chẳng bình thường? Ê, mày có khẩu trang không? Đeo vào đi, lỡ đâu lây đấy.”

“Giờ đeo thì có muộn quá không?”

“Không đâu. Với cái chỉ số IQ của hai ta, chắc chưa lây đâu. Thôi, kéo cổ áo lên che miệng trước, lát nữa đi cách xa tụi nó ra là được.”

Vừa nói, hai đứa vừa kéo khóa áo lên che mặt.

Cả đám người vừa ngán ngẩm vừa chờ ba người dưới hố lên.

Cuối cùng, cũng nhặt xong hết rồi.

Phân dê bị vét sạch, kể cả mấy viên đã dập nát dưới chân Mặc Thiên cũng không bỏ sót.

Nhặt xong, Mặc Thiên lấm lem chẳng khác gì đống phân, cả khuôn mặt chỉ còn thấy tròng mắt và răng là trắng.

Giang Ngôn Phong cũng chẳng khác gì cô.

Mặc Thiên quay lại nhìn, hai người chạm mắt nhau, rồi bật cười cùng lúc.

Cảm giác như vừa gặp được đồng minh, hai cái đầu lệch sóng não lại kết nối đúng kênh vậy.

Dù cùng nhảy hố, nhưng Kiều Hạc lại khác hoàn toàn.

Mặt mày tay chân sạch bóng, như thể chỉ đứng xem chứ không nhúng tay.

Trong ba người, trông anh chẳng khác gì giám sát công trường.

Mặc Thiên liếc nhìn anh một cái:

“Thấy thì phải chia. Ai nhặt nhiều thì phần nhiều. Anh không làm, đương nhiên chỉ chia được chút xíu thôi. Nhớ đấy, lần sau phải biết tranh!”

Kiều Hạc cúi đầu nhìn cái túi nhỏ xíu trong tay.

Đúng là chỉ có một nhúm.

Anh thản nhiên đưa cho Mặc Thiên:

 

“Vậy thì tính cả vào phần em đi. Dù sao tôi cũng không biết thứ này để làm gì…”

Mặc Thiên chẳng khách sáo, nhận lấy rồi đổ luôn vào túi mình:

“Được, đến lúc tôi biết có tác dụng gì, sẽ chia lại cho anh.”

Giang Ngôn Phong nhìn cái túi lớn trong tay Mặc Thiên, đầu óc xoay vù vù.

Anh lập tức lên tiếng:

“ Thiên Thiên, hay là em đưa túi này cho anh, anh tìm người thu mua. Hàng nhiều thế này, chắc chắn bán được giá tốt.”

“Hả?”– Mặc Thiên nghiêng đầu ngạc nhiên.

Vịt Bay Lạc Bầy

“Cái này bán được tiền à? Tôi tưởng chỉ để bón cây hay trồng rau thôi chứ. Hay là… anh biết thứ này là gì?”

Mặc Thiên cũng không phải ngốc.

Chuyện bị chiếm lợi cô không dễ mắc đâu.

Giang Ngôn Phong cười gượng:

“Khụ, trông quen lắm, hình như từng nghe ở đâu rồi, nên mới muốn tìm người xác nhận.”

“Thế thì anh đi xác nhận đi.” – Mặc Thiên chẳng buông tay.

Cô xách túi lớn, bước đến mép hố.

Trước tiên ném túi lên, sau đó tay bám mép, nhảy lên một cách gọn gàng, y như con khỉ nhỏ núi rừng.

Cuối cùng cũng nhặt xong “bảo vật”.

Trên đường xuống núi, ai cũng tự động giữ khoảng cách với Mặc Thiên và Giang Ngôn Phong.

Chỉ cần đến gần một chút, lập tức ngửi thấy mùi… “thành quả lao động”.

Khi cả nhóm trở về nhà họ Mạnh, đã hơn tám giờ tối.

Mạnh Đại Long và Mạnh Thanh Sơn đều chưa ăn tối, đang đợi họ về.

Nhưng lần này không đợi ở biệt thự chính, mà đợi ở khu nhà phụ – nơi dành riêng cho khách.

Kiều Hạc và cả nhóm vừa về đến, lập tức được đưa thẳng tới đó.

Nghe tiếng động, Mạnh Đại Long lập tức đứng dậy ra đón.

Không phải vì khách sáo, mà ông ta thật sự đang lo về tung tích của cây Tử Ngọc Thảo.

Hai tên tay chân trung thành liền chạy ào vào phòng khách trước, rất biết cách quan tâm ông chủ.

Hai tên Hừ - Hà vừa thấy Mạnh Đại Long, đã nhào tới trước, thi nhau mách lẻo:

“Ông chủ ơi! Đừng tin lời con nhỏ kia nữa! Nó kéo tụi tôi lên núi cả ngày dưới mưa mà chẳng tìm được gì! Cuối cùng nhặt một túi… phân mang về thôi!”

Mạnh Đại Long: “???”

Ông trừng mắt nhìn hai đứa:

“Nhặt… phân?”

“Đúng vậy đó! Không tìm được thần thảo gì cả, thế là kéo nhau xuống chân núi đi nhặt phân!”

“Cả ông Giang cũng nhặt cùng kìa! Không lẽ người thủ đô có sở thích kỳ lạ gì đó?”

Hai đứa vẫn đang ra sức mách.

Còn Mạnh Thanh Sơn thì nghiến răng, nhìn Mặc Thiên với vẻ khinh bỉ:

“Tôi đã nói con nhỏ này điên mà! Có lúc nào bình thường đâu!”

“Đúng! Đúng rồi!” – Hai tên tay chân vội vàng phụ họa.

Trong lúc họ đang thi nhau chê bai, thì nhóm Kiều Hạc đã bước vào.

Vừa vào phòng, Mạnh Đại Long liền thấy ngay Mặc Thiên và Giang Ngôn Phong – mỗi người một túi nilon, một túi áo cuộn tròn, cười rạng rỡ như vừa thắng xổ số trở về.

Giờ thì ông ta đã hiểu câu “nhặt phân” là có ý gì.

Mạnh Đại Long hít sâu, nhíu mày hỏi:

“Anh Giang, hai người đi đâu thế?”

“À, nhặt phân dê.” – Giang Ngôn Phong đáp.

“Nhặt báu vật!” – Mặc Thiên đính chính.

Giang Ngôn Phong nghe xong mà muốn quỳ xuống.

Tiểu tổ tông à, người ta vẫn nói: “Của quý thì đừng để lộ!”

Sao em lại lỡ miệng thế chứ?

Mặc Thiên quay sang nhìn anh, nghi hoặc hỏi:

“Anh thật sự nghĩ đó là phân dê à? Tôi mà thèm đi nhặt phân dê à? Tôi tưởng anh biết hàng, ai ngờ cũng không nhận ra.”

Giang Ngôn Phong: “…”

Có ai cho mượn kim chỉ không, anh muốn khâu miệng cô lại cái!

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận