Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 544: Chương 544

Mọi người đồng loạt buông đũa, rầm rộ kéo sang nhà chính bên cạnh.

Lúc này trong phòng khách nhà họ Mạnh, một hàng dài vệ sĩ đứng chắn trước mặt Mặc Thiên, không cho cô lên lầu.

Mặc Thiên không có đạo thuật, tất nhiên không phải đối thủ của đám người này.

Nhưng cô chẳng tức giận, chỉ ôm trong tay một cái bát nhỏ chứa chất lỏng sẫm đỏ, tỏa ra mùi tanh nhè nhẹ.

Cô đứng yên đó, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, như thể đang theo dõi thứ gì đó trên đó.

Mạnh Đại Long bước vào, giận dữ đi thẳng đến trước mặt cô:

“Con bé này, nể tình cháu là hôn thê của Tiểu Hạc, chú mới nhịn. Nhưng nếu cháu còn được nước lấn tới, đừng trách chú không khách sáo!”

Mạnh Đại Long tuy đã gần sáu mươi, nhưng vóc dáng cường tráng, dáng vẻ nghiêm nghị toát ra áp lực không nhỏ. Rõ ràng, lời ông nói không phải để dọa.

Mặc Thiên thu lại ánh nhìn, chậm rãi đối diện với ông ta, giọng nhàn nhạt:

“Căn nhà này âm khí rất nặng. Thứ bẩn thỉu ẩn trong đây là một ác linh hung dữ. Hiện tại nó chưa ra tay với ông, là vì ông còn có giá trị lợi dụng. Nhưng khi ông hết giá trị, nó chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu.”

Từ ngày đầu tiên đặt chân đến đây, Mặc Thiên đã cảm nhận được luồng oán khí đậm đặc trong nhà họ Mạnh.

Đây là một linh hồn có oán niệm cực sâu. Có khi thứ mà Mạnh Đại Long đang âm thầm mưu tính, chính là có liên quan đến con quỷ này.

Dù bây giờ năng lực của cô chưa chắc bắt được nó, nhưng ít ra cũng có thể giúp nhà họ Mạnh tránh họa.

Chỉ tiếc, thiện ý hiếm hoi này của cô, lại chẳng lọt nổi vào mắt Mạnh Đại Long.

“Nhà tôi không có ma quỷ gì cả. Nếu có thì cũng là theo cô tới! Năm mươi tám năm tôi sống ở Thanh Lâm này đều bình an vô sự, chẳng phải vừa đặt chân tới đây cô đã nói nhà tôi có ma rồi à!”

Mặc Thiên: “…?” Đổ hết tội cho cô à?

Cô nghiêng đầu, khó hiểu nhìn ông ta:

“Nhà ông không có ma, vậy sao lại không cho tôi lên lầu? Trên đó giấu thứ gì không tiện cho người ngoài nhìn thấy?”

“Vớ vẩn!”

Mạnh Đại Long trợn mắt quát, “Trên lầu chỉ có di ảnh của vợ tôi, tôi không muốn ai quấy rầy bà ấy.”

“Thế ông để ma quấy rầy bà ấy?” Mặc Thiên phản đòn.

“Tôi…”

Mạnh Đại Long bị cô hỏi đến nghẹn lời, lắp bắp mãi không nói được câu nào, cuối cùng gầm lên:

“Nhà tôi không có ma! Trương Thiên Sư là đạo sĩ hàng đầu ở Thanh Lâm, ông ấy cũng không thấy gì cả, cô đừng hù dọa người khác!”

“Không có ma, vậy ông mời ông ấy tới ở luôn trong nhà à?” Mộc Thiển hỏi ngược lại, giọng vẫn bình tĩnh.

“Ông ấy mỗi năm đều tới tụng kinh siêu độ cho vợ tôi.” Mạnh Đại Long hừ một tiếng.

Mặc Thiên im lặng, trong mắt lóe lên một tia thương hại, khẽ chắp tay nói:

“Vậy vợ ông chắc là… chưa được yên nghỉ rồi.”

“Cô!!!”

Mạnh Đại Long giận đến nổi gân xanh trên trán.

Cô còn ở nơi khác giở trò ông có thể nhịn. Nhưng nhắc tới người vợ đã khuất của ông, là ông tuyệt đối không chịu đựng.

“Người đâu! Đuổi con bé này ra khỏi nhà! Từ nay không cho bước chân vào đây nửa bước!”

Mạnh Đại Long hạ lệnh đuổi khách, thậm chí chẳng nể mặt cả Kiều Hạc.

Mặc Thiên vẫn giữ thái độ ung dung như chẳng có chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng nói:

“Trương Thiên Sư ấy chẳng giúp được gì đâu. Ông ấy không tìm được cỏ trên núi, cũng không siêu độ nổi linh hồn vợ ông. Nếu ông ấy thực sự có bản lĩnh, đã nhận ra sát khí nặng nề của con quỷ trong nhà ông rồi.”

“Chuyện ông đang làm, ai nói với ông? Là thứ kia à? Chuyện này chẳng tốt đẹp gì với ông đâu. Nhưng với nó thì cực kỳ có lợi. Đợi chuyện thành, ông chẳng còn giá trị, đến lúc đó, cả nhà ông sẽ—chết. Hết. Cả. Lũ.”

Mặc Thiên nói rành rọt từng chữ, lạnh lùng mà rợn người.

Không ai thích nghe điều xui xẻo, mà lời cô nói lại như nguyền rủa.

Mạnh Đại Long tức đến nổ mắt, quay người giật lấy cây gậy trong tay một người bên cạnh, giơ cao định nện thẳng xuống đầu cô:

 

“Con nhãi này, đừng tưởng mồm miệng lanh lẹ là có thể lộng hành! Biến ra khỏi nhà tôi!”

“Diệp Phi!”

Chưa kịp ra tay, giọng của Kiều Hạc vang lên, đồng thời Diệp Phi đã như tia chớp lao lên giật phắt cây gậy trên tay ông.

Mạnh Đại Long mất đà, suýt ngã vào người con trai Mạnh Thanh Sơn bên cạnh.

Mạnh Thanh Sơn vội đỡ lấy cha, trừng mắt nhìn Kiều Hạc:

“Ba tôi mời các người đến nhà, tiếp đãi đàng hoàng, kết quả lại bị các người nguyền rủa cả nhà c.h.ế.t sạch, thế mà coi được à?!”

Kiều Hạc lạnh lùng chắn trước mặt Mặc Thiên, không thèm liếc Mạnh Thanh Sơn lấy một cái, ánh mắt chỉ đặt trên người Mạnh Đại Long:

“Mạnh thúc, cháu từng tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Mặc Thiên. Đây là lời khuyên xuất phát từ lòng tốt, hay nhất là nên để cô ấy kiểm tra thử một lượt. Không có gì là tốt nhất, nếu có thì cô ấy còn có thể giúp nhà mình tránh họa.”

“Hừ, cô ta lấy gì để chứng minh?”

“Tôi có cách để ông thấy được ma.” – Mặc Thiên ló đầu từ sau lưng Kiều Hạc, nhanh nhảu chen lời.

Mạnh Đại Long cau mày:

“Nếu tôi không thấy gì thì sao?”

“Ờ…” Mặc Thiên do dự vài giây, rồi liếc thấy mấy viên “phân dê” trong tay ông, lập tức nói:

“Nếu không thấy, tôi tặng cả túi phân dê cho ông.”

“!!!”

Mọi người há hốc miệng.

Chơi lớn dữ vậy?!

Họ còn chưa hết choáng vì biết giá trị thật sự của đống “phân dê” kia, giờ lại nghe cô bé này đem cả túi đem đi đặt cược?!

Không muốn dọa sập hàm người khác thì không yên tâm à?

Đừng nói người ngoài, đến cả Mạnh Đại Long cũng c.h.ế.t đứng.

Đống “phân dê” kia chính là một túi gỗ ngọc còn chưa thành hình – giá trị có khi lên đến hàng triệu. Bao nhiêu người làm cả đời cũng chưa chắc kiếm nổi số tiền ấy!

Mặc Thiên thấy ông vẫn ngớ ra, còn không quên hỏi thêm:

“Một túi phân dê vẫn chưa đủ hấp dẫn à? Hay là… thêm cả của Giang Ngôn Phong…”

“Tiểu Thiên! A a a!!!”

Giang Ngôn Phong nghe đến đó, suýt thì xỉu ngang.

Anh ta nhào tới bịt miệng cô lại, mặt như đưa đám:

“Thiên Thiên, tôi trên có mẹ, dưới còn nợ nần, không cá cược nổi đâu! Đánh cược nhỏ thì còn giải trí, chứ cược lớn là mất mạng đó, bỏ đi nha!”

Mặc Thiên liếc xéo anh, môi mím lại:

“Chẳng lẽ anh không tin tôi?”

“Tin tin tin! Tôi sao dám không tin!”

“Thế thì lấy phân dê ra đi. Dù gì anh cũng chẳng có vận số làm giàu, giữ cũng chẳng được.”

“…!”

Giang Ngôn Phong nghiến răng chửi thầm, dù miệng không ra tiếng, nhưng ai cũng cảm thấy… chắc chắn rất khó nghe.

May mà Mạnh Đại Long không đợi cô ra thêm điều kiện, đã kịp hoàn hồn, gật đầu chấp nhận kèo cược.

“Tôi cược với cô! Nếu tôi không thấy ma, hôm nay cô nhặt được mấy viên gỗ ngọc đều là của tôi!”

“Nếu ông thấy thì sao?” – Mặc Thiên hỏi lại.

Vịt Bay Lạc Bầy

Mạnh Đại Long sững người, “Cô muốn gì?”

“Tôi muốn cặp ngọc bội của vợ ông.”

“CÁI GÌ?!!!”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận