Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 543: Chương 543

Dù gì thì Mạnh Đại Long cũng đã “rửa tay gác kiếm” rồi.

Mấy chuyện đạo nghĩa cơ bản thế này, ông ta vẫn giữ được.

Dù ngọn núi này là của Thanh Lâm, nhưng thứ nhặt được thì đúng là Mặc Thiên nhặt được thật.

Dù ông ta có xót của, tiếc đứt ruột đứt gan, cũng đành bỏ qua.

Lúc này Giang Ngôn Phong cũng vừa xuống lầu.

Vừa đi ngang qua chỗ Kiều Hạc, anh liền hỏi đầy nghi hoặc:

“A Hạc, ông chủ Mạnh đang nói gì với Mặc Thiên thế?”

Kiều Hạc nghe vậy, quay sang nhìn anh rồi đáp:

“Ông chủ Mạnh đang bàn chuyện làm ăn với Mặc Thiên đó.”

“Hả?” – Giang Ngôn Phong tròn mắt.

Nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra, “bốp” một tiếng đập vào đùi:

“Không lẽ đang thương lượng mua mấy viên phân dê đó hả?”

Kiều Hạc nhướng mày:

“Cậu biết thứ đó à, cậu nhỏ?”

“Ờ…” – Giang Ngôn Phong nhận ra mình lỡ miệng, cười gượng gãi đầu.

Một lúc sau mới chữa cháy:

“Đoán chút thôi. Không phải cháu bảo Mặc Thiên đoán gì cũng trúng à? Cô ấy nói là bảo bối, thì cậu đoán đại thôi.”

Kiều Hạc phì cười:

“Cậu nhỏ à, đáng lẽ phải nói sớm, cháu nhặt cả túi to như vậy đáng lẽ mang cho cậu rồi. Sao có thể chắn đường phát tài của cậu được chứ.”

“Ui chao~” – Giang Ngôn Phong không ngờ cháu mình lại nói vậy.

Anh ta quay sang nhìn đứa cháu trai bằng tuổi mình, vỗ vỗ má nó đầy hài lòng:

“Cháu ngoan, sau này cứ giữ nguyên độ dễ thương thế này, cậu sẽ mua kẹo cho cháu ăn. Đừng có nhiều mưu mô quá, mấy con cáo già gặp cháu còn phải cúi đầu gọi sư phụ.”

Anh vừa nói vừa véo má Kiều Hạc.

“A Hạc ngoan, tối nhớ xin lại cái túi kia từ Mặc Thiên nhé. Cậu cưng cháu lắm đấy. Đợi cậu bán được tiền, sẽ qua nịnh mẹ cháu, để bà đồng ý cho cháu gọi tiếng “mẹ” đó nha~”

Kiều Hạc: “…”

Vừa mới bị mẹ ruột đuổi khỏi nhà xong, giờ đến gọi “mẹ” cũng phải xin phép…

Giang Ngôn Phong để lại mấy dấu tay đỏ trên má Kiều Hạc, lúc này mới buông ra, đi xuống dưới:

“Phải xuống xem cái đã, không ngăn con nhỏ Mặc Thiên kia lại, sợ lại bị người ta lừa tiếp!”

Giang Ngôn Phong vừa xuống đến nơi, đã lao thẳng đến chỗ Mạnh Đại Long và Mặc Thiên.

Một tay giật lại hai viên phân dê mà Mặc Thiên vừa đưa cho Mạnh Đại Long.

“Ái chà chà, xin lỗi nha ông chủ Mạnh, con nhỏ này nó ngây thơ không biết gì, sao lại đưa mấy thứ bẩn thỉu này cho ông được chứ!”

Anh ta vừa nói vừa lấy tay áo lau lau lòng bàn tay Mạnh Đại Long mấy cái.

Mạnh Đại Long trán nổi gân xanh.

Vừa mới có tí lợi, lại bị cái thằng này giật lại mất.

Ông ta trừng mắt nhìn Giang Ngôn Phong, thấy anh ta vừa lau tay, vừa nhét hai viên đó vào túi, tức đến sôi máu.

Một tay túm cổ áo Giang Ngôn Phong:

“Trả viên ngô mộc hoàn lại đây! Giang Ngôn Phong, anh nghĩ tôi không biết cái này là gì à? Tưởng chưa trưởng thành thì tôi không nhận ra hả? Hai viên đó là của tôi, trả ngay cho tôi, lập tức, ngay bây giờ!”

Mạnh Đại Long gần như hét lên.

Gào to đến mức tai Giang Ngôn Phong cũng ù đi.

Trong lòng anh ta hoảng hốt.

Chết mẹ rồi, bảo bối này mà để Mạnh Đại Long biết thì còn giữ được chắc?

Giang Ngôn Phong quay mòng mòng trong đầu, lo Mạnh Đại Long cướp đi mất.

Mạnh Đại Long thấy vẻ mặt đó là hiểu ngay thằng cha này đang tính kế rồi.

Ông ta vỗ vai Giang Ngôn Phong một cái:

“Tôi là người làm ăn đàng hoàng, không phải cướp. Tôi mà cướp đồ của anh à? Ra giá đi, bán cho tôi ít. Chúng ta vẫn là đối tác.”

Rồi ông ta bổ sung thêm:

“Nhưng mà, giá cả thì phải hợp lý đấy. Nhặt được ở Thanh Lâm, cũng phải nộp chút thuế chứ nhỉ?”

Giang Ngôn Phong cười gượng hai tiếng.

Dám không đồng ý sao?

Ý của ông ta quá rõ ràng rồi: bán rẻ thì còn đường lui, không thì khỏi ra khỏi cửa!

Anh ta lập tức thay đổi sắc mặt, khách khí chìa tay ra:

“Tôi với ông chủ Mạnh hợp tác bao năm rồi, sao tôi để ông lỗ được! Mình vừa ăn tối vừa nói chuyện nhé?”

 

“Được, sảng khoái! Đi thôi, tôi đã gọi đầu bếp làm nguyên một bàn đặc sản Thanh Lâm rồi, mọi người cùng ăn thử đi.”

Mạnh Đại Long gọi người dẫn mọi người vào phòng ăn.

Mặc Thiên thì đang ăn rất nghiêm túc.

Người khác nói gì mặc kệ, cô cứ cắm đầu ăn như thể nhịn đói mười ngày rồi.

Giang Ngôn Phong với Mạnh Đại Long thì dùng mấy từ chuyên ngành riêng của họ, bàn chuyện giá cả viên ngô mộc hoàn.

“Mười viên, chốt số này.” – Mạnh Đại Long giơ tay ra hiệu số 1.

Giang Ngôn Phong nhăn mặt cười gượng:

“Ông chủ Mạnh đùa rồi, ba viên là được rồi.”

“Cái đám này còn nhỏ, chưa trưởng thành, đất ở đây có hợp không còn chưa rõ nữa.”

“Vậy bốn viên là tối đa rồi, ông chủ Mạnh đừng ép nữa, đây là giới hạn của tôi đó.”

“Làm ăn thì phải thương lượng chứ. Năm viên, được không? Tôi bao hết!”

“Được, năm viên. Nhưng tôi chỉ bán nửa số đó thôi, phải để lại cho hiệu thuốc của mình nữa.”

“Chốt, nào, Giang tổng, cạn ly!”

Giang Ngôn Phong và Mạnh Đại Long cụng ly, rồi cùng nhau uống hết rượu trong chén.

Sở Sở ngồi đối diện họ, nửa hiểu nửa đoán, cũng dần nắm được nội dung.

Cô ta tỏ vẻ chán ghét, không hiểu nổi ngành dược liệu lại thê thảm thế này sao.

Một trăm đồng năm viên thuốc, mà còn bàn qua bàn lại cả nửa ngày.

Hai người này không phải truyền kỳ trong giới dược liệu sao…

Sở Sở nhăn mày, lầm bầm chê bai:

“Mặc Thiên nhặt được thứ đó, năm viên chỉ bán được trăm bạc, bảo bối chỗ nào không biết. Quả nhiên là con nhỏ nghèo kiết xác, cả túi đó chưa tới một vạn đâu.”

Diệp Phi ngồi cạnh Sở Sở, tay cầm đũa cũng khựng lại, miếng thịt đang gắp rơi bịch xuống bàn.

Vịt Bay Lạc Bầy

Cô gái này đúng là… đáng sợ thật sự…

Diệp Phi không dám giải thích, sợ bị cô nàng phát khùng.

Kiều Hạc thì càng không nói gì.

Nhưng bây giờ Mặc Thiên đã có hai fan “tự phát” mới.

Hai tên Hừ - Hà vừa nghe thấy có người còn không biết giá trị bằng họ, lập tức tìm lại cảm giác ưu việt.

Hai người nhìn Sở Sở, hừ một tiếng, rồi cười mỉa mai:

“Một trăm đồng? Cô gái nhỏ à, chắc cô chưa từng thấy tiền thật nhỉ! Thứ Mặc Thiên tiên nữ của bọn tôi nhặt được, sao có thể là đồ rẻ tiền? Nói cho cô biết, đó không phải một trăm đâu, mà là một triệu đó!”

“Mà đó là giá bán cho sếp bọn tôi nhé. Cô biết bán cho người ngoài giá bao nhiêu không? Nghe ra chắc cô c.h.ế.t đứng luôn đó!”

“Chuẩn bị tinh thần chưa? Nói cho cô biết, một viên là một triệu đấy!”

Hai anh em đắc ý khoe khoang với Sở Sở, nét mặt như thể người phát tài là bọn họ.

Sở Sở ngớ ra, cô ta dụi dụi tai, rồi thì thầm hỏi lại:

“Bao nhiêu? Một triệu?!”

Cô ta đơ ra vài giây, cuối cùng cũng phản ứng lại.

Trừng mắt nhìn Mặc Thiên, nghiến răng nghiến lợi niệm chú lần nữa:

“Tôi là đồ mặt dày không biết xấu hổ!”

Lạ một điều, lời vừa dứt, Mặc Thiên liền bị mắc xương, ho sặc sụa mấy tiếng mới khạc được ra.

Cô nghiêng đầu nhìn Sở Sở bằng ánh mắt đầy khó chịu.

Đặt đũa xuống bàn:

“Tôi ăn no rồi.”

Nói xong liền đứng dậy, đi ra khỏi phòng ăn.

Mạnh Đại Long thấy là Mặc Thiên định rời đi, còn vui hơn ai hết.

Không cần khách sáo nữa, chỉ mong cô đi càng xa càng tốt.

Không ai cản cô, Mặc Thiên một mình rời khỏi nhà ăn.

Mọi người tiếp tục bữa tối.

Nhưng năm phút sau, không ai ngồi yên được nữa.

Vì bảo vệ hớt hơ hớt hải chạy vào báo:

“Ông chủ! Cô khách mới tới nhà ta… chạy sang nhà chính bắt ma rồi!”

“Cái gì?!!”

Mạnh Đại Long đánh rơi ly rượu xuống bàn.

Quay người chạy vội sang bên kia:

“Mau ngăn con nhỏ điên đó lại! Không cho nó lên lầu của tôi!”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận