Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 557

“Điều kiện gì?”

Cố Thiếu Đình hỏi lại.

Lục Liễu đã nhắc đến Hỏa Sơn giáo, chứng tỏ gã biết gì đó.

Ánh mắt Cố Thiếu Đình chuyển sang người hắn.

Lục Liễu cười đầy tự tin:

“Còn cần đoán sao? Vì người của Hỏa Sơn giáo năm xưa trốn thoát, giờ đã quay về! Người đó hận nhất chính là Cố Bắc Thừa — người đã tiêu diệt sào huyệt của ả. Sao ả có thể bỏ qua cho hắn?”

“Hắn là ai?” Cố Thiếu Đình hỏi.

Anh nhớ Mặc Mặc từng nói, người đưa cô ấy đi là đàn ông. Nên anh đinh ninh Lục Liễu cũng đang nói về đàn ông.

Lục Liễu cười lạnh đầy ẩn ý:

“Tôi sao có thể đưa hết con bài tẩy ra cho anh?”

“Vậy tôi lấy gì để tin anh?”

“Anh thử tìm trên người tổ trưởng Cố xem, có thể sẽ có vết kim tiêm. Người của Hỏa Sơn giáo có một kỹ thuật g.i.ế.c người chính là thế.”

Lục Liễu mặt xanh xám, giọng đầy châm chọc.

Cố Thiếu Đình trầm mặc vài giây:

“Vậy ông là người của Hỏa Sơn giáo à?”

Lục Liễu nheo đôi mắt tam giác:

“Hiện giờ là anh cầu tôi.”

Cố Thiếu Đình: “……”

Anh suy nghĩ vài giây, hỏi:

“Nói đi, điều kiện là gì?”

“Bảo Mặc Thiên giải cho tôi cái bùa xác thối này. Chỉ cần cô ta đồng ý, tôi sẽ cứu em trai anh.”

Lục Liễu không mang theo chút cảm xúc nào.

Gã cúi đầu, ánh mắt lóe lên, môi nhếch lên nụ cười đầy tà khí.

Cố Thiếu Đình đứng trên cao, không nhìn rõ biểu cảm đó.

Anh ngẫm nghĩ một lúc:

“Tôi cần gọi điện xác nhận.”

Lục Liễu khẽ nhún vai:

“Tùy.”

Cố Thiếu Đình không chần chừ, lập tức vào phòng nhỏ gọi điện.

Anh định gọi cho Mặc Thiên để hỏi cô có đồng ý điều kiện của Lục Liễu hay không.

Nhưng điện thoại của Mặc Thiên lại đang tắt máy.

Chắc là cô đang trên máy bay.

Anh cúp máy, chuẩn bị gọi cho mẹ để nhờ kiểm tra xem trên người Cố Bắc Thừa có vết thương nào như bị kim tiêm không.

Không ngờ, mẹ lại gọi trước!

Dù luôn càm ràm việc Mặc Thiên giao việc, nhưng việc có người khác muốn giành phần, là chuyện khác hẳn.

Vu Tôn nhướng mày:

“Hỏa Sơn giáo cái gì chứ, việc gì xấu xa cũng thấy ông nhúng tay vào. Ông sinh ra để phá hoại xã hội à?”

Lục Liễu liếc mắt:

“Lão già c.h.ế.t tiệt, ông cả đời đã làm được việc tốt nào chưa? Gạt tiền gạt sắc, việc xấu làm không thiếu cái gì. Còn không lên nổi chức chưởng môn, loại vô dụng như ông còn mặt mũi gì nói tôi!”

Lục Liễu mặt đầy ghét bỏ.

Vu Tôn bị nói thẳng mặt, tức đến mức “bốp” một tiếng, đập hộp thuốc xuống bàn:

“Ông giỏi hơn tôi chỗ nào? Chẳng phải cũng bị nhốt ở đây à? Miệng ông toàn mùi cứt, im cái miệng thối đó lại đi!”

Lục Liễu gầm lên:

“Ông!!”

Hai “tù nhân giam chung phòng” bắt đầu xỉa xói nhau.

Lục Liễu bị bùa xác thối hành hạ khổ sở, giờ còn bị lão già này mỉa mai, thật đúng là nỗi nhục chưa từng có!

Gã trừng mắt nhìn Vu Tôn, thân thể gầy gò phát ra tiếng “rắc rắc” như xương va vào nhau.

 

Sắp đánh nhau đến nơi.

La Dương chuẩn bị nhào vào can ngăn.

Đúng lúc đó, Cố Thiếu Đình quay lại.

Vịt Bay Lạc Bầy

Sắc mặt anh đầy căng thẳng, còn cứng ngắc hơn khi nãy.

Anh nhìn VuTôn và Lục Liễu, nghiêm túc nói:

“Cả hai theo tôi đến bệnh viện, tình trạng em trai tôi không ổn!”

Vừa rồi mẹ gọi, khóc lóc kêu anh mau đưa người về.

Cố Bắc Thừa đã được đưa vào phòng hồi sức.

Cố Thiếu Đình còn chưa kịp hỏi có dấu hiệu bị tiêm hay không, chỉ đành lập tức quay lại đưa người đi.

Lục Liễu nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh, trong lòng nắm được tình hình.

Gã nhếch mày đầy tà khí, sau đó giữ vẻ mặt nghiêm túc, hỏi lại:

“Mặc Thiên đồng ý điều kiện của tôi chứ?”

“Con bé đang trên máy bay, chưa liên lạc được. Nhưng tôi đảm bảo, nếu ông cứu được em trai tôi, con bé nhất định sẽ đồng ý.”

“Ồ …” Lục Liễu kéo dài giọng, miễn cưỡng gật đầu:

“Được, tin anh lần này. Nếu Mặc Thiên không giải bùa cho tôi, tôi có làm ma cũng tìm anh đòi nợ!”

“Được, đi thôi.”

Cố Thiếu Đình không kịp nói thêm lời, lập tức đưa người đến bệnh viện Kinh Hoa!

“Em tư, em nhất định phải cố gắng chịu đựng!”

Mặc Thiên xuống máy bay.

Cố Hoằng Thâm đích thân đến đón.

Anh ta thậm chí không chờ ngoài cổng, mà vào tận sảnh VIP trong nhà ga để đợi cô.

Mặc Thiên vừa ra khỏi máy bay, còn chưa tỉnh táo vì thiếu oxy, đã bị Cố Hoằng Thâm nắm lấy tay kéo đi:

“Thiên Thiên, đi với anh mau!”

Cố Hoằng Thâm cao hơn Mặc Thiên cả cái đầu, đứng chắn trước cô, khiến người phía sau không nhìn thấy bóng dáng cô đâu.

Mặc Thiên bị anh cả kéo đi loạng choạng, như con gấu con bị lôi ra khỏi chuồng, bị tha lôi đi mất.

Kiều Hạc và những người khác chẳng có lấy một ánh mắt từ Cố tổng.

Sở Sở tức giận trừng mắt nhìn bóng lưng Cố Hoằng Thâm:

“Loại người gì vậy chứ, chỉ biết lo cho em gái mình, không quan tâm ai hết!”

Cô nàng ở đó bực bội, nhưng chẳng ai để ý đến cô ta.

Chỉ thấy Kiều Hạc vẫn điềm đạm, theo dòng người bước ra ngoài.

Sở Sở giậm chân tức tối:

“Hứ! Hôm nay anh thờ ơ với tôi, mai tôi để anh trèo cao không tới!”

“Đúng! Cô Sở nói rất đúng!”

Lúc này Diệp Phi đang đi sau Kiều Hạc, tình cờ ngang quacôta, vội vàng phụ họa.

Sở Sở liếc mắt:

“Loại nhân viên nói xấu sếp sau lưng như anh, sớm muộn cũng bị đuổi việc! Hứ!”

Xong rồi quay người, tiếp tục đuổi theo Kiều Hạc.

Diệp Phi: “……”

Anh ta nhìn về phía trước, ánh mắt đầy vô vọng.

Có sức mạnh mà không biết trút vào đâu…

Giang Ngôn Phong từ phía sau đi tới, trên tay còn xách theo “phân dê quý báu” của mình.

Hắn khoác vai Diệp Phi, kéo anh ta đi:

“Tiểu Phi à, đứng phe nào phải cẩn thận. Không cẩn thận là rớt xuống hố đó. Nghe lời cậu nhỏ nè, giúp cô Sở bám được thiếu gia nhà cậu, sau này cậu chính là người thân tín của chị tôi!”

Diệp Phi: “……”

“Cái nhà này có phải đều bị bệnh không vậy…”

Mọi người tiếp tục đi ra ngoài.

Không ai để ý, trong số hành khách vừa xuống máy bay phía sau, có cả những gương mặt mà họ rất quen thuộc…

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận