Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 551

Một tia sáng chiếu vào từ khe nhỏ trong hang.

Hương thơm thanh mát cũng theo đó mà lan tỏa ra.

Chỉ là nhìn vào thì thấy vẫn là tảng đá lớn chặn đường, không có gì thay đổi.

Thế nhưng Mặc Thiên theo hướng ánh sáng, bước nhanh về phía vách đá.

Chớp mắt một cái, người đã biến mất!

Mọi người đều sững sờ.

Rõ ràng nhìn thấy Mặc Thiên biến mất sau bức tường đá.

Lần này, người phản ứng đầu tiên lại là Mạnh Đại Long.

Hỏng rồi!

Không thể để con nhóc đó hái được!

Mạnh Đại Long không kịp suy nghĩ, là người đầu tiên lao tới.

Trước mắt vẫn là bức tường đá, ông ta nhắm mắt, lao thẳng vào.

Ngay sau đó vang lên một tiếng “Rầm” lớn.

Âm thanh vang vọng khắp đỉnh núi.

Đám người vây xem chỉ cần nghe âm thanh cũng thấy tim run lên.

Tiếng động lớn như vậy, không chừng đập đầu ra chấn động não mất…

Mạnh Đại Long bị lực bật lại từ tường đá hất văng xuống đất.

Ông ta run rẩy ôm đầu, miệng rên rỉ đau đớn:

“Ái da da! Ái da da!”

Mạnh Thanh Sơn thấy vậy, lập tức chạy đến.

“Ba, ba sao rồi? Có chóng mặt không?”

Mạnh Đại Long chẳng màng đến đầu mình, run rẩy chỉ vào bức tường, thấp giọng dặn dò:

“Mau đi tìm con nhóc đó, không thể để nó giành được Tử Ngọc Thảo!”

Mạnh Thanh Sơn lập tức đứng dậy.

Tiến đến vách đá, cẩn thận sờ từng chỗ, cố tìm ra cơ quan nào đó.

Nhưng mà, vẫn chỉ là đá.

Không có gì đặc biệt.

Mạnh Thanh Sơn tức giận đ.ấ.m mạnh vào tường đá:

“Con nhỏ c.h.ế.t tiệt đó chạy đi đâu rồi!”

Hai cha con nhà họ Mạnh không tìm được dấu vết của Mặc Thiên.

Nhưng đúng lúc này, hai tên thuộc hạ bất ngờ kích động hô lên:

“Sếp! Sếp! Người được cử sang núi đối diện đang vẫy tay ra hiệu, hình như có chuyện gì đó!”

“Cái gì?!”

Mạnh Đại Long nghe xong, vịn trán đứng dậy.

Cố gắng chịu đựng cơn choáng đầu, nhìn về phía núi đối diện.

Trên núi có bốn thuộc hạ mặc áo đỏ rực đang vẫy tay lia lịa, chỉ nhìn động tác là biết có chuyện gấp.

Mạnh Đại Long lập tức phản ứng.

Nhanh chóng rút điện thoại ra, gọi sang bên kia.

Mới kêu được nửa tiếng chuông, đầu dây bên kia đã bắt máy, giọng dồn dập như s.ú.n.g máy:

“Sếp! Con nhỏ đó hái được Tử Ngọc Thảo rồi! Bên này chúng tôi thấy rõ!”

“Hái được rồi?!”

Mạnh Đại Long suýt nữa không tin vào tai mình.

Con nhỏ Mặc Thiên đó, rốt cuộc có bản lĩnh gì, sao có thể vượt qua được lớp ảo trận quái quỷ kia?!

Mạnh Đại Long lập tức cúp máy.

Chuyển sang gọi video.

Thuộc hạ áo đỏ giơ điện thoại quay sang núi bên này cho Mạnh Đại Long xem, nhưng trong màn hình lại không hề thấy Mặc Thiên hay Tử Ngọc Thảo.

Rõ ràng bằng mắt thường thì nhìn thấy.

Nhưng trên điện thoại, chỉ hiện ra mấy người đang đứng trên mép núi.

Mạnh Đại Long nhìn video không hề có bóng dáng Mặc Thiên, nghiến răng chửi một câu:

“Lại thế nữa! Trước đã không quay được Tử Ngọc Thảo, giờ đến cả con nhóc đó cũng không quay được!”

Mạnh Thanh Sơn cũng vô cùng kinh ngạc.

Anh ta xoay quanh vách đá, ra hiệu với người bên núi đối diện.

“Ở đây?”

“Lệch sang phải một chút, chỗ này phải không?”

“Ngay đây à? Chỗ này làm gì có người, có cỏ gì đâu?”

Mạnh Thanh Sơn sờ thử vị trí mà người bên kia chỉ, nhưng ngoài đá ra thì chẳng có gì khác!

Người trên núi đều sững sờ.

Sở Sở tròn xoe mắt, đi vòng quanh đỉnh núi:

 

“Người đâu rồi? Mặc Thiên biết ảo thuật thật à???”

Giang Ngôn Phong cũng á khẩu.

Trông vô cùng bối rối.

Dù trước đây từng nghe nói Mặc Thiên rất lợi hại, nhưng lần anh ta gặp Mặc Thiên thì linh lực cô ấy đã bị phong ấn, chưa từng tận mắt thấy cô ấy thi triển thuật pháp. Không ngờ lại có trình độ này!

Trên núi, chỉ còn Kiều Hạc và Diệp Phi là còn giữ được bình tĩnh.

Dù sao thì chuyện kinh hoàng hơn họ cũng từng thấy rồi.

Chuyện nhỏ như đi xuyên tường, với họ chẳng có gì đáng kinh ngạc.

Ánh mắt Kiều Hạc luôn dán chặt vào hai cha con nhà họ Mạnh.

Anh ta thấy hai người thì thầm, lại ra hiệu với núi bên kia.

Kiều Hạc quan sát vài phút.

Cho đến khi mấy tên áo đỏ bên kia vội vã giơ tay ra hiệu, anh mới hất cằm với Diệp Phi:

“Ra trước cửa hang chờ, bảo vệ cho Mặc Thiên. Hai cha con kia sẽ không để Mặc Thiên dễ dàng mang Tử Ngọc Thảo đi đâu. Nếu bọn họ dám ra tay, cậu cũng không cần khách sáo.”

Ý của Kiều Hạc rất rõ ràng.

Nếu hai cha con họ Mạnh dám động thủ, Diệp Phi có thể dùng mọi cách trấn áp, không cần lo nghĩ hậu quả.

Diệp Phi gật đầu đáp.

Vịt Bay Lạc Bầy

Lập tức bước nhanh đến đứng chặn trước cửa hang.

Khuôn mặt sẹo lạnh như dao, chặn ngay lối vào.

Lúc này, hai cha con họ Mạnh đã nghe tin bên kia báo lại:

Mặc Thiên đã hái hết toàn bộ Tử Ngọc Thảo, tổng cộng mười lăm cây.

Bàn tay cầm điện thoại của Mạnh Đại Long gân xanh nổi lên.

Ông ta dẫn Mạnh Thanh Sơn đi thẳng đến trước cửa hang.

Chính là nơi Mặc Thiên đã biến mất.

Nhưng giờ, Diệp Phi đang đứng sừng sững ở đó, ánh mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm hai cha con.

Mạnh Đại Long nhếch môi khinh thường:

“Cậu còn muốn ra tay với tôi? Hừ, nhãi con như cậu mà cũng xứng?”

Thái độ đầy ngạo mạn.

Dù sao thì khi ông ta tung hoành ở Thanh Lâm, Diệp Phi còn chưa chào đời.

Sao ông ta có thể coi trọng một thằng nhóc miệng còn hôi sữa?

Diệp Phi không nói gì, mặc kệ Mạnh Đại Long khiêu khích.

Kiều Hạc đứng phía sau, chậm rãi theo dõi diễn biến.

Anh ta đoán, nếu Mặc Thiên hái được Tử Ngọc Thảo, chắc chắn Mạnh Đại Long sẽ không để cô ấy dễ dàng mang đi.

Tình hình hiện giờ, đã quá rõ ràng.

Kiều Hạc lạnh lùng đứng nhìn.

Bên núi đối diện, mấy người áo đỏ cũng bắt đầu chạy xuống chân núi, rõ ràng họ cũng không còn thấy Mặc Thiên và Tử Ngọc Thảo nữa.

Điều đó chứng tỏ: Mặc Thiên sắp ra ngoài.

Mọi người đều trừng mắt chờ đợi.

Lần này không ai tỏ vẻ sốt ruột.

Ai nấy đều như uống m.á.u gà, tập trung toàn bộ tinh thần vào cửa hang.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Vẫn chưa thấy Mặc Thiên xuất hiện.

Mấy người áo đỏ bên núi đối diện đã gần xuống đến lưng chừng núi, vậy mà vẫn chưa thấy bóng dáng cô ấy.

Sắc mặt Mạnh Đại Long tái nhợt, trán rịn mồ hôi.

Ông ta cũng cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức gọi điện cho người ở chân núi.

Vừa nghe máy, Mạnh Đại Long liền gào lên:

“Canh cho kỹ dưới núi! Tuyệt đối không cho bất cứ ai rời đi!”

Nói xong liền cúp máy.

Lúc này, Mạnh Đại Long rõ ràng đã hoảng loạn.

Có thể thấy Tử Ngọc Thảo đối với ông ta quan trọng đến mức nào.

Mùi thơm nhè nhẹ của Tử Ngọc Thảo từ hang động phía sau Diệp Phi giờ đã không còn nữa.

Mạnh Đại Long không kiên nhẫn được nữa.

Ông ta lao tới trước mặt Diệp Phi, túm lấy cổ áo anh:

“Tránh ra! Tao phải xem nơi này rốt cuộc có trò mèo gì!”

Diệp Phi nghe vậy, thuận tay nắm lấy cổ tay Mạnh Đại Long, định bẻ tay ông ta.

Không ngờ, lúc này, từ xa vang lên giọng nói thanh thoát:

“Nơi đó chẳng có trò mèo gì cả, ông có tìm cũng vô ích.”

Mọi người nghe thấy âm thanh ấy.

Đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía phát ra tiếng.

Chỉ thấy Mặc Thiên xuất hiện trước mắt mọi người, tay cầm chặt một bó thực vật tím vàng rực rỡ.

Hương thơm nhè nhẹ lại lan tỏa lần nữa…

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận