Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 556

Mặc Mặc bị Cố Hoằng Thâm chặn lại.

Anh cả nhà họ Cố từ nhỏ đã được bồi dưỡng để kế thừa gia nghiệp, nên áp lực từ một người ở vị trí cao như anh vô cùng mạnh mẽ.

Trước đây, Mặc Mặc là người thân của nhà họ Cố, là bạn gái rồi thành vợ của Cố Bắc Thừa, nên Cố Hoằng Thâm chưa bao giờ dùng ánh mắt xét nét mà nhìn cô.

Nhưng lúc này, trong ánh mắt của anh, Mặc Mặc thậm chí nhìn thấy sát khí.

Cô hơi nghiêng đầu, cố tránh né áp lực vô hình ấy.

“Tôi cần về nhà thay đồ. Hơn nữa Cố Bắc Thừa cũng không bị thương. Các anh đưa anh ấy đến bệnh viện, có chuyện gì thì cứ liên hệ với tôi.”

Mặc Mặc không muốn có quá nhiều liên hệ với nhà họ Cố.

Lúc bị Cố Bắc Thừa kéo đi trốn, anh vẫn còn ổn, chẳng thấy có vết thương nào, cô cũng không hiểu sao vừa thấy hai người anh thì anh đã ngất lịm.

Mặc Mặc thầm nghĩ có lẽ anh chỉ bị cảm lạnh do rơi xuống nước.

Nhưng hai anh em nhà họ Cố thì không nghĩ vậy.

Cố Hoằng Thâm lạnh giọng: “Trước khi em trai tôi tỉnh lại, cô không được rời đi. Lên xe, theo chúng tôi đến bệnh viện.”

Giọng điệu như ra lệnh cho cấp dưới, không cho phép phản bác.

Mặc Mặc hoàn toàn không có cơ hội cãi lại.

Hai anh em nhanh chóng lên xe.

Người được phái đến “áp giải” cô cũng bước đến ngay: “Tứ thiếu phu nhân, mời.”

Mặc Mặc: “……”

Cô còn có lựa chọn nào sao?

Không có…

Mặc Mặc đành lên xe, cùng đến bệnh viện.

Cố Bắc Thừa được đưa đến bệnh viện.

Tất cả bác sĩ rảnh rỗi, không có ca cấp cứu, chuẩn bị tan ca… miễn là giỏi, đều bị gọi đến.

Dù gì đây cũng là cậu tư nhà họ Cố.

Không thể coi nhẹ được.

Sau khi nghe Mặc Tiểu Nhụy thuật lại tình hình, các bác sĩ đều cho rằng chỉ là chuyện nhỏ.

Nhưng sau khi tiến hành hàng loạt kiểm tra, dùng đủ mọi cách để đánh thức, Cố Bắc Thừa vẫn không tỉnh.

Các bác sĩ bắt đầu hoảng.

Thiết bị đã dùng hết, nhân lực cũng dốc toàn lực.

Không có ngoại thương, không có nội thương, vậy sao vẫn không tỉnh lại?

Sắc mặt lạnh lẽo của Cố Hoằng Thâm gần như sắp đóng băng, khiến viện trưởng sợ hãi vội vàng giải thích:

“Cố tổng, tình trạng của Tứ thiếu có chút phức tạp, chúng tôi sẽ họp lại để đánh giá thêm, chắc không có gì nghiêm trọng đâu, có thể là bị lạnh nên mới hôn mê, đợi ngủ đủ rồi sẽ tỉnh lại thôi.”

Trán viện trưởng đổ mồ hôi.

Người này sao càng nhìn càng đáng sợ thế…

Nói xong, ông ta không dám ở lại thêm giây nào, vội kiếm cớ rời đi cùng các bác sĩ để “họp”.

Lúc này, nhà họ Cố đã bắt đầu nhận ra có điều không ổn.

Mặc Thiên bỗng gọi lại.

Điều này đã báo trước mọi chuyện không đơn giản…

Tô Như Lan bắt đầu hoảng loạn.

Nghĩ đi nghĩ lại, bà lập tức gọi lại cho Mặc Thiên.

Không ngờ Mặc Thiên như có linh cảm, bắt máy rất nhanh.

“Su Su, tìm được tứ ca rồi à?”

“Tìm được rồi, ở ven sông, lão tứ với Mặc Mặc ở cùng nhau. Nhưng bây giờ lão tứ bất tỉnh, bác sĩ không tìm ra nguyên nhân, Thiên Thiên, anh trai con không sao chứ!”

 

Giọng của Tô Như Lan đầy lo lắng, truyền qua điện thoại cũng khiến người nghe cảm nhận rõ ràng.

Mặc Thiên im lặng vài giây, hỏi: “Tứ ca có triệu chứng gì không?”

“Không có. Trên người không có vết thương, kiểm tra ở bệnh viện cũng không phát hiện vấn đề, nhưng lại không thể tỉnh lại.”

Nghe vậy, Mặc Thiên trầm ngâm vài giây:

“Su Su, bảo lão nhị đi tìm La Dương, kêu anh ta đưa Vu Tôn đến bệnh viện. Vu Tôn nhất định có cách.”

“Tìm Vu đại phu? Được, mẹ hiểu rồi!”

Nghe thấy Mặc Thiên sắp xếp như vậy, Tô Như Lan lập tức đồng ý.

Không kịp nói thêm lời nào, bà liền cúp máy, vội đi gọi Cố Thiếu Đình đi tìm Vu Tôn.

Hai mẹ con nói chuyện với nhau, Mặc Mặc đứng một bên, thần sắc hơi đờ đẫn.

Không tỉnh lại sao?

Cố Bắc Thừa lại đang lừa cô nữa chứ gì?

Gần đây, Cố Bắc Thừa cứ bám theo cô, chỉ cần không có ai cạnh cô là sẽ mặt dày tìm cách tiếp cận.

Mặc Mặc nghi ngờ liệu lần này có phải cũng là trò đùa của anh.

Nhưng nhìn vẻ mặt hiện tại của nhà họ Cố thì lại không giống đang diễn.

Mặc Tiểu Nhụy lưỡng lự.

Cô đứng ngoài phòng cấp cứu, khi có y tá đi ra, cô nhìn lén qua khe cửa, chỉ thấy Cố Bắc Thừa nằm im lặng trên giường bệnh, sắc mặt còn trắng bệch hơn lúc mới được đưa vào.

Tim cô chợt siết lại.

Chẳng lẽ anh thật sự bị thương?

Cố Thiếu Đình lao thẳng đến tổ điều tra đặc biệt.

Trên đường đi đã gọi điện cho La Dương, trình bày tình hình.

Sau đó nhấn ga, chạy hết tốc lực đến nơi.

Bệnh viện và tổ điều tra nằm cùng hướng, khoảng cách cũng không quá xa.

Chưa tới một tiếng, anh đã đến nơi.

Lúc này Vu Tôn vẫn đang thu dọn đồ đạc, vừa thu dọn vừa càu nhàu:

“Con nhóc c.h.ế.t tiệt, cứ kéo ông đây vào chuyện nhà cô. Không cho ông đi, không trả tiền, lại bắt mang theo đồ đệ, bây giờ còn kêu cứu người. Cô tưởng cô là tổ tông thật hả? Cái gì cũng phải nghe lời cô? Để xem sau này ông tính sổ với cô thế nào!”

Vu Tôn mắng mãi, cho đến khi nghe thấy có tiếng người phía sau, đột nhiên ngậm miệng.

Ông ta quay người lại, ánh mắt dừng trên người Cố Thiếu Đình vài giây:

“Mặc Thiên không đi cùng cậu à?”

“Con bé không đến.” – Cố Thiếu Đình đáp.

Vu Tôn mới thở phào, miệng vẫn lẩm bẩm:

“Con nhóc c.h.ế.t tiệt, không tự đến mời ông, sớm biết thế không đồng ý giúp.”

Lúc Vu Tôn còn đang làu bàu, một thân hình gầy gò ngồi một bên - Lục Liễu - bỗng lên tiếng:

“Cố Bắc Thừa bị thương rồi, có phải do người của Hỏa Sơn giáo làm không?”

Nghe vậy, Cố Thiếu Thình khựng lại.

Thông tin này anh chưa từng nói ra, thậm chí lúc Mặc Mặc nhắc đến anh cũng chưa để ý.

Không ngờ Lục Liễu lại biết.

Dù ngoài mặt anh không lộ cảm xúc, nhưng Lục Liễu nhìn anh không đáp, đã đoán ra ngay.

Gã cười nửa miệng, gương mặt gầy trơ xương bỗng trở nên rợn người.

“Hừ, tôi biết ngay đám đó sẽ tìm Cố Bắc Thừa báo thù.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Lục Liễu nói rồi quay sang nhìn Cố Thiếu Đình, thương lượng:

“Độc của Hỏa Sơn giáo, tôi giải được. Nhưng… tôi có điều kiện, cậu phải đồng ý với tôi!”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận