Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 555

Chuyện phải kể từ sáng nay.

Tô Như Lan nhận được điện thoại của Mặc Thiên.

Trong lòng cảm thấy bất an, lập tức gọi cho Cố Hoằng Thâm và Cố Thiếu Đình.

Hai anh em nhà họ Cố biết rõ, Mặc Thiên sẽ không gọi vô duyên vô cớ, liền lập tức phái người đi tìm.

Có người làm việc, mọi chuyện cũng dễ dàng hơn.

Tung tích của Cố Bắc Thừa nhanh chóng được tra ra.

Vịt Bay Lạc Bầy

Cố Thiếu Đình nhìn bản đồ hành trình suốt đêm qua của Cố Bắc Thừa, mồ hôi lạnh túa đầy trán.

Anh đưa cho Cố Hoằng Thâm xem: “Đại ca, lão tứ đuổi theo Mặc Mặc vòng quanh cả một thành phố.”

Cố Hoằng Thâm bóp trán, lạnh nhạt nói: “Vứt đi thôi, hết thuốc chữa rồi.”

Nói xong, hai người đồng loạt thở dài.

Đừng nhìn vẻ mặt lạnh như Diêm Vương của Cố Bắc Thừa ngày thường, mỗi lần gặp Mặc Tiểu Nhụy, là như biến thành người khác.

Dù là Mặc Mặc giả hay thật, từ khi cô ấy xuất hiện, Cố Bắc Thừa cứ như cái chong chóng, quay quanh cô ấy.

Người ta sắp kết hôn, con cũng không nhận, mà tên ngốc này vẫn như cái đuôi nhỏ, bám riết không buông.

Ai nói gì cũng vô ích, Cố Bắc Thừa chính là con lừa cố chấp, không đuổi được là không chịu dừng.

Hai anh em lắc đầu không nói nổi, nhưng vẫn lái xe ngay đến hướng cuối cùng Cố Bắc Thừa lái tới.

Dù không cần cậu em này nữa, thì cũng phải tìm về đã.

Hai người đến Kinh Vận Hà, phát hiện xe của Cố Bắc Thừa đỗ bên đường.

Nhưng con sông dài rộng như thế, biết đi đâu mà tìm?

Họ chia người ra khắp nơi.

Hai anh em cũng dọc theo bờ sông mà tìm.

Cố Thiếu Đình nghiên cứu thời gian di chuyển của Cố Bắc Thừa trong đêm.

Không lâu sau, anh cau mày: “Lão tứ rời nhà lúc 12h đêm, đến bờ sông này ít nhất phải hơn 3h. Vậy nó làm gì suốt mấy tiếng kia?”

Cố Hoằng Thâm không đáp mà hỏi lại: “Cậu tìm thấy Mặc Mặc chưa?”

“Chưa.” Cố Thiếu Đình thở dài, “Định vị điện thoại Mặc Mặc cho thấy cô ấy về nhà, nhưng gõ cửa không ai trả lời. Từ tối qua là không thấy tung tích. Mà khu nhà đó lại có nhiều điểm mù camera, không loại trừ cô ấy đã rời đi lúc nửa đêm.”

Điều tra hết liên lạc của Cố Bắc Thừa, lẫn camera khu Mặc Mặc ở, đều không phát hiện bất thường.

Hai người như mò kim đáy bể.

May mắn là người đi theo nhiều.

Không lâu sau, Cố Hoằnoằng Thâm nhận được điện thoại.

“Cố tổng, tìm thấy rồi, ở hạ lưu!”

“Chỉ có một mình Cố Bắc Thừa?”

“Không, còn có Tứ thiếu phu nhân nữa.”

“…”

Cố Hoằng Thâm bật loa ngoài.

Hai người nghe xong, lông mày nhíu chặt.

Quả nhiên, lão tứ ngoài vợ ra, chẳng còn ai trong mắt.

Hai người không nói gì, nhưng giờ cũng chẳng có thời gian mà càm ràm.

Họ lập tức tới chỗ Cố Bắc Thừa.

 

Khi đến nơi, vừa thấy Cố Bắc Thừa và Mặc Mặc, cả hai đều c.h.ế.t lặng.

Hai người trước mặt như vừa bò từ dưới sông lên, ướt sũng từ đầu đến chân, chẳng khác gì hai con gà bị dìm nước.

Sắc mặt Cố Bắc Thừa cực kỳ tệ, trắng bệch như giấy.

Cả người như chỉ còn một hơi thở.

Vừa thấy hai anh, anh cố gắng mấp máy môi nhưng không nói được gì, dùng chút sức lực cuối cùng đẩy Mặc Mặc ra phía trước hai người, rồi hai mắt tối sầm, ngã gục xuống đất.

“Lão tứ!”

Hai anh em cùng hô lên.

Lập tức đỡ lấy Cố Bắc Thừa.

“Lão tứ, sao vậy? Tỉnh lại đi!”

“Chuyện gì xảy ra? Bị đuối nước à? Bắc Thừa! Bắc Thừa!”

Gọi mãi mà không tỉnh lại.

Người đã hôn mê thì nặng trịch, hai anh em cố gắng đỡ lấy, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Mặc Tiểu Nhụy.

Cố Hoằng Thâm nhìn cô đầy sắc lạnh, ánh mắt mang theo sự dò xét.

Đây là lần đầu tiên Mặc Mặc thấy anh ta đáng sợ như vậy.

“Em trai tôi bị sao vậy?” Cố Hoằng Thâm lạnh lùng hỏi.

Mặc Mặc nhìn Cố Bắc Thừa đang ngã trên vai Cố Thiếu Đình.

Cô do dự vài giây rồi nói:

“Tối qua tôi bị một người đàn ông đưa đến đây, không rõ bằng cách nào. Khi tỉnh lại thì đã ở bên bờ sông, chân đã bước xuống nước. Tôi muốn quay lên bờ, quay đầu thì thấy hắn đứng đó. Người đó từng xuất hiện ở giáo hội, hắn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi muốn lên bờ, hắn lại chặn lại không cho.”

“Sau đó tôi chỉ biết chạy và hét cứu mạng. Quanh đó không có ai cả, tôi không biết mình đã chạy đi đâu. Quay đầu lại không thấy hắn đâu, thì Cố Bắc Thừa xuất hiện. Anh ấy vừa thấy tôi liền lao tới, hét lên ‘Cẩn thận!’, rồi kéo tôi ngã xuống sông.

Chúng tôi ở dưới nước một lúc, rồi anh ấy kéo tôi lên bờ, tìm nơi ẩn nấp. Đợi đến khi trời sáng, có người bên ngoài, anh ấy mới bảo tôi ra.”

“Cả đêm anh ấy lơ mơ không tỉnh, tôi cũng không biết là bị thương hay là bơi mệt quá.”

Mặc Mặc giải thích rất nghiêm túc.

Nhưng ánh mắt của hai người đàn ông đối diện rõ ràng không tin tưởng.

Cô toàn thân ướt sũng, lại đợi trong rừng suốt một đêm, giờ đã run lẩy bẩy vì lạnh.

Cô run rẩy giải thích suốt một lúc, ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt của họ, lời kế tiếp không thể nói nổi nữa.

Cô biết, dù cô có nói gì, hai người này cũng sẽ không tin.

Mặc Mặc mím chặt môi, nhìn Cố Bắc Thừa.

Anh ấy mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ướt trán, rõ ràng là rất tệ.

Hai anh em họ Cố cũng nhận ra tình trạng của Cố Bắc Thừa.

Cả hai nhìn nhau.

“Gọi người, đến bệnh viện.” Cố Hoằng Thâm nói.

Cố Thiếu Đình lập tức gọi người tới.

Mặc Mặc nhìn họ bận rộn, mím môi lo lắng, một lúc sau mới nói:

“Tôi về trước. Cố Bắc Thừa có chuyện gì, các anh cứ liên lạc với tôi.”

Nói xong, cô quay người đi về phía đường cái.

Nhưng lúc này, sau lưng cô vang lên một giọng lạnh băng, như ra lệnh:

“Cô…không…được…đi.”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận