Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 558

Khi Mạnh Đại Long và đám người của hắn xuất hiện, đám đông xung quanh lập tức tránh ra nhường đường.

“Ây da, mấy người này sao mặt mũi bầm dập thế? Trên máy bay đánh nhau à?”

“Tránh ra, tránh ra, nhìn đã thấy không phải dạng vừa, có cần báo cảnh sát không?”

“Họ chạy rồi, biết đâu vừa gây chuyện gì đó. Đừng lo chuyện bao đồng, cẩn thận bị trả thù!”

Người qua đường vừa lùi vừa rướn cổ xem náo nhiệt.

Nhưng Mạnh Đại Long và đồng bọn đã tăng tốc lao ra ngoài.

“Nhanh lên, bám theo con nhóc kia, đừng để nó chạy mất!”

Vịt Bay Lạc Bầy

Bốn người đẩy nhanh tốc độ, vừa chạy vừa né tránh đám người của Kiều Hạc, sợ bị nhận ra.

Đáng tiếc, bọn chúng chỉ kịp thấy Mặc Thiên được một người đàn ông đưa lên xe, rời khỏi sân bay.

Mạnh Đại Long giậm chân tức giận: “Con nhỏ này đúng là có bản lĩnh! Má nó, tao không tin, Tử Ngọc Thảo nhất định phải lấy được!”

Hắn vừa bực vừa sốt ruột, cả hành trình không những không lấy được Tử Ngọc Thảo, mà còn bị thương khắp người.

Mọi chuyện đều kỳ quặc, hễ nhắm vào Tử Ngọc Thảo là thể nào cũng gặp chuyện xui: nhẹ thì sặc nước, nặng thì suýt mất mạng.

Hai gã thuộc hạ cao lớn sợ đến mức tưởng không sống nổi để quay về, khóc lóc xin ông chủ tha cho.

Nhưng Mạnh Đại Long không cho phép, quát lên: “Đồ vô dụng! To xác mà khóc lóc cái gì? Mau kiếm xe đuổi theo! Để nó về tới nhà thì càng khó lấy được Tử Ngọc Thảo!”

Hai anh em mặt mày ỉu xìu, miễn cưỡng đáp: “Biết rồi…”

Cố Hoằng Thâm đang lái xe, nhìn thấy một chiếc taxi bám theo qua gương chiếu hậu.

“Thiên Thiên, hình như có người đang theo dõi em.”

Mặc Thiên đang ôm Tử Ngọc Thảo, bình thản đáp: “Em biết.”

“Em biết?”

Cố Hoằng Thâm hơi nghi hoặc – biết mà vẫn để họ bám theo? Điều này không giống phong cách của Mặc Thiên chút nào.

Cô quay đầu nhìn lại – thực ra từ lâu cô đã phát hiện đám người Mạnh Đại Long bám theo.

Hai tên vệ sĩ kia cũng là người của Mạnh Đại Long.

Chính vì phát hiện ra chúng, cô mới đưa Tử Ngọc Thảo cho Sở Sở giữ.

Phải nói là, dù Sở Sở không hợp với cô, nhưng đúng là cô gái này mang vận khí tốt.

Trong lúc cô chưa thể dùng đạo pháp, giữ bình an cho đồ vật là lựa chọn khá tốt.

Mặc Thiên chẳng thèm để ý đám người đó bám theo.

Ít nhất thì lúc bọn chúng theo dõi, sẽ không dám mò vào nhà cô, cũng không bị trúng kế.

Cô thu ánh mắt lại, chậm rãi nói:

“Bọn họ muốn cướp đồ trên tay em, nên từ Thanh Lâm đuổi theo đến đây. Chắc chắn trước khi em về nhà, họ sẽ ra tay. Nếu không thì không còn cơ hội nữa.”

Cố Hoằng Thâm khẽ nhướng mày, vẻ mặt không có chút d.a.o động.

Anh lạnh nhạt buông một câu: “Đang lúc gấp cứu người mà dám đến gây rối – là chán sống rồi.”

Người tự tìm đường chết, chỉ khi thật sự đối mặt với cái chết, mới biết thế nào là hối hận.

 

Mạnh Đại Long chẳng ngại gì, trực tiếp theo xe Mặc Thiên đến tận bệnh viện.

“Họ đến bệnh viện làm gì?”

Mạnh Đại Long nhíu mày, rồi chợt vỗ đùi: “Không ổn! Họ đến cứu người! Tử Ngọc Thảo không giữ được nữa!”

Lời hắn vừa dứt, cả xe lập tức hoảng loạn.

Mạnh Thanh Sơn đập mạnh vào ghế tài xế, giục: “Tăng tốc! Nhanh cản họ lại!”

Tài xế lập tức đạp ga, vượt lên trước xe Cố Hoằng Thâm, chặn đầu ở bãi đỗ xe bệnh viện.

Mạnh Đại Long xuống xe, mặc kệ người qua lại đông đúc.

Dù có nguy cơ bị bắt, hắn cũng liều – Tử Ngọc Thảo nhất định phải có được, vì số phận của Xuân Nhã đang phụ thuộc vào nó.

Hắn không thể mạo hiểm!

Mạnh Đại Long sải bước đến gần xe phía sau.

Khí thế từng là lão đại tung hoành giang hồ lộ rõ ràng rành mạch.

Cố Hoằng Thâm ngồi trong xe nhìn ra, bật cười lạnh.

“Thiên Thiên, em cứ ở trong xe. Anh giải quyết nhanh thôi.”

Anh chẳng cần gọi người, tự mình xuống xe, bước thẳng tới.

Mạnh Đại Long vừa nhìn thấy gương mặt Cố Hoằng Thâm, chợt sững lại – sao trông quen vậy? Đã gặp ở đâu rồi thì phải?

Trong lúc hắn còn đang ngớ người, thì con trai hắn đã lên tiếng trước.

“Con nhỏ đó cướp Tử Ngọc Thảo của chúng tôi! Phải lấy lại!”

Mạnh Thanh Sơn mặt đầy hung dữ, bịa đặt trắng trợn.

Hắn còn chưa rõ người đàn ông trông có vẻ giàu có này có quan hệ gì với Mặc Thiên.

Nhưng mặc kệ – dù có phải người của anh ta cần thuốc, hắn cũng phải giành lại Tử Ngọc Thảo.

Dứt lời, hắn không thèm để ý đến Cố Hoằng Thâm, mà định vòng sang ghế phụ phía sau để kéo Mặc Thiên ra.

Muốn cướp dễ vậy sao?

Tay của hắn còn chưa chạm vào tay nắm cửa, đã bị một bàn tay rắn chắc túm lấy cánh tay trên.

Bàn tay đó thon dài, mạnh mẽ, khiến hắn dốc toàn lực cũng không thoát ra nổi.

Hắn hét lên: “Buông tay – á á á á!!!”

Tiếng hét còn chưa dứt, cánh tay bị siết chặt đột ngột bị kéo một cái, cơn đau buốt xộc lên.

Vai phát ra tiếng “rắc” – xương gãy!

Mạnh Thanh Sơn mồ hôi vã ra như tắm, tay rũ xuống không còn động đậy được.

Mạnh Đại Long thấy con trai bị thương, lập tức bừng tỉnh.

“Thằng ranh, chơi trò đánh lén à? Để xem tao dạy dỗ mày thế nào! Hai đứa, xông lên với tao!”

Hắn hô thuộc hạ, ba người đồng loạt lao về phía Cố Hoằng Thâm.

 

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận