Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 553

Mặc Đại Long không cản được Mặc Thiên, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô xuống núi.

Nhưng Mặc Thiên mới đi được vài bước thì phát hiện Mặc Đại Long không theo, liền quay đầu lại:

“Ê, Đại Long, sao ông không đi? Về nhà ông đi, tôi còn phải tìm con quỷ đó hỏi cho ra lẽ, xem rốt cuộc nó muốn Tử Ngọc Thảo để làm gì. Hoặc… ông nói cho tôi biết cũng được?”

Mặc Thiên hỏi rất chân thành.

Mặc Đại Long bị hỏi đến á khẩu.

Người muốn Tử Ngọc Thảo là Xuân Nhã.

Trong mơ, cô ta không ngừng lặp đi lặp lại tên loại thảo dược này. Mặc Đại Long đã vất vả tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng mới phát hiện nó ở Thanh Lâm.

Từ lúc tìm ra dấu vết của Tử Ngọc Thảo, Xuân Nhã cũng xuất hiện trong giấc mơ của ông ta ngày càng nhiều.

Mặc Đại Long do dự, không biết có nên kể chuyện Xuân Nhã cho Mặc Thiên không.

Nhưng nếu con bé biết, lỡ như nó bắt giữ hồn phách của Xuân Nhã thì sao?

Vậy thì ông ta sẽ chẳng bao giờ gặp lại Xuân Nhã được nữa…

Trong lúc Mặc Đại Long còn lưỡng lự, Mặc Thiên lại nói:

“Tôi nói rồi, nếu không nói cho tôi biết, hai cha con ông đều sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Ông thật sự không coi trọng cái mạng của mình à?”

Cô khoát tay, ra vẻ chán ghét:

“Thôi bỏ đi, ông không nói thì tôi đi gọi hồn hỏi thẳng nó.”

Nói xong, Mặc Thiên xoay người, tiếp tục xuống núi.

Vừa đi, vừa xoa tay, miệng thì lẩm bẩm:

“Không có đạo pháp, thật khó làm việc… Bao giờ mới khôi phục lại được đây?”

Sở Sở đi trước Mặc Thiên, nghe thấy vậy thì lập tức dừng bước, chờ cô đến gần.

Khi Mặc Thiên vừa đến nơi, Sở Sở liền kéo tay cô:

“Này đồ quỷ quái, cô thật sự biết bắt ma à? Sau này tôi mời cô làm vệ sĩ cho tôi nha, cô bảo vệ tôi được không?”

Vịt Bay Lạc Bầy

Mặc Thiên nghe vậy, cau mày:

“Cô không cần ai bảo vệ đâu, đến ma thấy cô còn sợ kìa.”

“Hả?”

Sở Sở ngơ ngác, “Thật à? Ma sợ tôi á?”

“Đương nhiên thật.”

“Thật hả? Sao chúng nó lại sợ tôi?”

“Vì đến ma cũng không muốn gặp xui.”

“Ờ…”

Sở Sở càng nghe càng mơ hồ.

Còn Mặc Thiên thì không buồn giải thích nữa, ôm đống Tử Ngọc Thảo, vui vẻ xuống núi.

Mọi người quay về nhà họ Mạnh.

Lần này, ngoài nhóm cũ còn có thêm hai người.

Kiều Hạc lịch sự giới thiệu với Manh Đại Long:

“Chú Mạnh, đây là giám đốc Trịnh của Sở Du lịch thành phố Thanh Lâm, còn đây là giám đốc Trần của Cục Di tích Văn hóa. Vừa hay cháu có việc cần bàn với hai vị lãnh đạo, mong chú không phiền khi họ đến nhà mình.”

Mạnh Đại Long: “…”

Ông ta có thể nói là phiền sao!

Chỉ đành bất lực nhìn tiểu hồ ly Kiều Hạc – đừng nhìn vẻ ngoài cậu ta lúc nào cũng lười biếng, lạnh nhạt với đời, chứ trong lòng thì toàn là chiêu trò.

Dù ngập ngừng hai giây, ông ta vẫn phải vội vàng tiếp đãi hai vị lãnh đạo.

Sau này còn phải sống ở Thanh Lâm, quan hệ chính quyền sao có thể đắc tội?

Còn Mặc Thiên thì chẳng nhận ra điều gì bất thường.

Trong đầu cô vẫn chỉ nghĩ đến con quỷ muốn lấy Tử Ngọc Thảo rốt cuộc định làm gì – phải là chuyện thất đức đến cỡ nào mà cả nhà họ Mặc cũng gặp họa?

Thừa lúc Mạnh Đại Long đang tiếp khách, cô len lén đi tới khu nhà chính, đứng bên ngoài quan sát căn phòng bên trong.

Nhưng mới nhìn được vài giây, cô đột nhiên cảm thấy tim mình siết chặt – cảm giác căng thẳng như thể bị bóp nghẹt tim, là thứ mà trước giờ cô chưa từng trải qua.

Mặc Thiên giật mình.

Lập tức lấy túi quẻ ra, ngồi xếp bằng trên sân lát đá ngoài biệt thự, rút quẻ xem.

Khi lá quẻ linh rơi ra, chưa cần mở mắt, cô đã đoán được chữ trên đó: Quẻ xấu nhất.

Đúng như dự đoán, là quẻ xấu nhất.

Không chần chừ, Mặc Thiên lập tức gọi điện cho mẹ – Tô Như Lan.

Chuông vang lên vài hồi, Tô Như Lan bắt máy:

“Thiên Thiên, con bận gì vậy? Cuối cùng cũng nhớ gọi cho mẹ.”

“Anh Tư đâu rồi?”

 

Mặc Thiên ngắt lời mẹ, hỏi thẳng.

Tô Như Lan khựng lại vài giây rồi nói:

“Anh Tư con đi làm rồi, không ở nhà à?”

Mặc Thiên nghe xong, tim như bị dội một chậu nước lạnh:

“Anh ấy đi từ khi nào?”

“Tối hôm kia. Bình thường nó có bao giờ ở nhà đâu, mẹ thấy mặt nó được mấy lần.”

Tô Như Lan vừa nói, vừa cảm thấy khó hiểu:

“Thiên Thiên, con tìm anh Tư có chuyện gì à? Con gọi điện trực tiếp cho nó đi.”

Lúc này Mặc Thiên mới nhận ra – cô còn chưa gọi cho Cố Bắc Thừa.

Nhưng cô tin, bây giờ có gọi thì cũng chẳng liên lạc được.

Mặc Thiên im lặng vài giây rồi dặn:

“Su Su, khi anh Tư về, mẹ nhớ gọi cho con.”

Nói xong liền cúp máy.

Đầu bên kia, Tô Như Lan lo lắng gọi với:

“Thiên Thiên! Thiên Thiên! Con nói cho mẹ biết với, con tìm được thuốc chưa, con—”

“Tút—”

Tiếng máy bận vang lên.

Tô Như Lan nhìn điện thoại, bất lực thở dài:

“Con bé này, bình thường chậm chạp lề mề, sao đến khi cúp máy mẹ lại gấp như vậy…”

Bà đặt điện thoại xuống, nhưng trong đầu cứ nghĩ đến chuyện Mặc Thiên muốn tìm Cố Bắc Thừa, trong lòng có chút bất an.

Không yên tâm, bà lại nhấc điện thoại lên, bấm số gọi đi.

Trong điện thoại của Cố Bắc Thừa chỉ có sự im lặng kéo dài.

Một lúc sau mới vang lên giọng nữ máy móc:

“Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau.”

Tô Như Lan cũng không quá bất ngờ.

Cố Bắc Thừa lúc đi làm thường hay mất liên lạc, chuyện này không phải hiếm.

Bà đặt điện thoại xuống, rồi quay lại chơi với Tiểu Kim Tử.

Nhưng vừa đến bên thằng bé, bà phát hiện – cây mõ trong tay nó sắp bị nó gõ nứt rồi.

Nhanh, mạnh, dồn dập.

Cảm giác nôn nóng này chưa từng xuất hiện ở Tiểu Kim Tử trước đây…

Tô Như Lan cau mày:

“Chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Không yên lòng, cuối cùng bà vẫn gọi điện cho Cố Hoằng Thâm và Cố Thiếu Đình.

Hai người lập tức cho người đi tìm tung tích của Cố Bắc Thừa.

Còn Mặc Thiên – cô cũng không thể ngồi yên ở nhà họ Mạnh.

Tim cô liên tục co thắt, cô chợt nhớ đến tượng gỗ của sư tổ cô từng đưa Cố Bắc Thừa trước khi đến Thanh Lâm.

Chắc chắn Cố Bắc Thừa đã xảy ra chuyện gì rồi.

Chuyện này mới khiến cô có phản ứng mạnh như vậy.

Mặc Thiên lập tức thu dọn hành lý, sau đó đi tìm Kiều Hạc.

Lúc ấy, Kiều Hạc đang nói chuyện với hai vị lãnh đạo – phải tốn không ít tiền mới mời được hai người này, để đảm bảo an toàn khi làm việc trên địa bàn người khác.

Không có thế lực chống lưng, chẳng khác gì cá nằm trên thớt.

Nhưng không ngờ, lúc này Mặc Thiên đứng trước mặt anh, nghiêm túc nói:

“Tôi phải về Thượng Kinh. Ngay bây giờ.”

“Bây giờ?”

Kiều Hạc nhìn đồng hồ.

Mặc Thiên gật đầu: “Rất gấp.”

Kiều Hạc không hỏi thêm, quay người chào tạm biệt hai vị lãnh đạo, cam đoan rằng hàng hóa sẽ được chuyển đến đúng hạn.

Sau đó, lên lầu thu dọn hành lý, sắp xếp hành trình quay về.

Còn Mạn Đại Long – ánh mắt ông ta vẫn không rời khỏi đám Tử Ngọc Thảo trong tay Mặc Thiên, đôi mắt dần nheo lại.

Muốn đi?

Người thì đi được.

Nhưng Tử Ngọc Thảo…phải để lại!

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận