Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 552

Mạnh Đại Long kinh hãi nhìn chằm chằm Mặc Thiên, không dám tin rằng con nhóc này thực sự có thể hái được Tử Ngọc Thảo.

Trước đó, ông ta đã mời biết bao nhiêu cao nhân dị sĩ.

Thanh Lâm là căn cứ dược liệu lớn nhất cả nước, những lão sư ở đây từng thấy qua bao nhiêu loại thảo dược, có loại còn từng nếm qua nhiều đến mức chắc chắn còn hơn cả số bữa cơm Mặc Thiên từng ăn.

Vậy mà cô ta lại hái được Tử Ngọc Thảo?

Hai gã trợ thủ Hừ - Hà đứng phía sau Mạnh Đại Long cũng sững người.

Hai đôi mắt ti hí như khe hẹp lại mở to tròn, đến mức lộ cả tròng trắng.

“Ôi chao ơi, tiểu thần tiên này thật sự hái được Tử Ngọc Thảo rồi? Bao nhiêu đại sư còn không làm được mà cô ta lại làm được?”

“Cô ta có thể xuyên qua núi, đúng là tiên nữ giáng trần rồi! Người thường ai mà tìm nổi chứ, đến cả Trương Thiên Sư còn không tìm ra đường, còn mong gì ai khác!”

Vịt Bay Lạc Bầy

Hai người nhìn Mặc Thiên bằng ánh mắt long lanh đầy sùng bái, bước chân cũng không tự chủ mà tiến về phía cô.

Chỉ là khi đi ngang qua Mạnh Đại Long, lại bị ánh mắt lạnh như băng của ông ta quét tới, lập tức phải rụt chân lại, quay trở về đứng sau lưng ông chủ.

Lúc này, ánh mắt của Mạnh Đại Long vẫn dán chặt vào mấy nhánh cây nhỏ kỳ dị màu tím vàng trong tay Mặc Thiên, đầu óc nhanh chóng vận chuyển.

Một lát sau, ông ta ra hiệu bằng mắt cho Mạnh Thanh Sơn.

Hai cha con lập tức bước tới gần Mặc Thiên.

Mạnh Đại Long dừng lại trước mặt cô, hỏi:

“Nhóc con, rốt cuộc cô tìm được Tử Ngọc Thảo bằng cách nào? Tại sao người khác không vào được mà cô lại vào được?”

Mặc Thiên ôm chặt mười lăm cây Tử Ngọc Thảo, khẽ nhếch môi cười ngọt ngào:

“Tôi nói tôi hái được, ông còn không tin. Ngọn núi này, ông không thấy rất kỳ lạ sao? Những ngọn núi khác đều có cỏ cây, có động vật, chỉ riêng nó giống như một ngọn núi cháy trụi. Thật ra nó không phải núi hoang, mà là Âm Dương Sơn.”

Mọi người: “……”

Nửa hiểu nửa không, vẫn mù mịt nhìn cô.

Mặc Thiên rất vui khi tìm được Tử Ngọc Thảo, nên cũng không ngại giảng giải thêm:

“Âm Dương Sơn nhìn giống như bị ma dẫn lối, thật ra trong núi còn có núi. Phải chọn đúng vị trí cửa vào, tính đúng ngày giờ hoàng đạo, mới có thể vào được. Chỉ cần theo tia sáng đầu tiên của buổi sớm chiếu vào hang động, là có thể bước vào Âm Dương Sơn.”

Lần này cô giải thích kỹ càng hơn.

Mạnh Đại Long cũng miễn cưỡng nghe hiểu đôi chút.

Ông ta nhìn hang động một cách nghi hoặc, lại nhìn con đường mà Mặc Thiên vừa bước ra:

“Vậy sao cô lại ra từ bên kia?”

“Ánh sáng chuyển hướng thì lối ra cũng chuyển theo.” – Mặc Thiên đáp.

“Hả?”

Mạnh Đại Long kinh ngạc nhìn ngọn núi quái dị kia.

Không ngờ lại có nhiều bí ẩn đến thế.

Nhưng lý mà nói, Mặc Thiên có thể vào thì ông ta cũng nên vào được mới phải.

Nghĩ đến cái cục u trên đầu, ông ta nhăn mặt hỏi tiếp:

“Vậy tại sao chỉ mình cô vào được?”

Mặc Thiên quay sang, tinh quái nháy mắt:

“Tất nhiên vì tôi mang thiện niệm, còn ông thì chẳng có ý tốt gì cả.”

Mạnh Đại Long: “……”

%¥#@&*%¥#@@%#¥#

Miệng ông ta méo xệch, tuy không phát ra âm thanh, nhưng ai cũng có thể đoán được ông ta đang chửi bậy trong lòng.

Thật ra, Mặc Thiên không nói dối.

Âm Dương Sơn vốn không phải ai cũng vào được.

Chỉ những người tốt, người thiện, người có duyên mới có thể tiến vào.

Loại người như Mạnh Đại Long, cho dù có từng “cải tà quy chính” đi nữa, thì cũng không đủ tư cách. Gia đình ông ta càng không.

Nhưng người tốt khác lại không có ai thử.

Hơn nữa nếu bỏ lỡ tia sáng đầu tiên, cánh cửa Âm Dương Sơn sẽ đóng lại, muốn vào cũng không được.

Mặc Thiên không giải thích thêm.

Mạnh Đại Long đành nghĩ rằng cô đang bốc phét.

Lúc này, ông ta cũng không quan tâm chuyện làm sao vào được núi nữa.

Điều ông ta cần là lấy được Tử Ngọc Thảo từ tay Mặc Thiên.

Mạnh Đại Long đứng chắn trước mặt cô:

 

“Con nhóc, cô muốn bao nhiêu thì mới chịu bán Tử Ngọc Thảo cho tôi?”

Mặc Thiên: “???”

Cô ngơ ngác nhìn ông ta:

“Tôi đã nói rồi mà, sẽ không đưa Tử Ngọc Thảo cho ông. Thứ này mà lọt vào tay ông, là hại cả nhà ông. Tôi không thể làm vậy, ông cũng đừng mơ.”

Nói xong, Mặc Thiên nghiêm túc quay sang đồng đội, nhướng cằm ra hiệu:

“Chúng ta xuống núi thôi.”

Kiều Hạc nhẹ gật đầu, tỏ ý đồng ý.

Sở Sở và Giang Ngôn Phong còn chưa hoàn hồn khỏi không khí kỳ quái vừa rồi, nhưng vẫn ngoan ngoãn xoay người, chuẩn bị xuống núi theo cô.

Thế nhưng, lúc này, không biết từ đâu, thuộc hạ của Mạnh Đại Long bỗng ùa ra, hơn chục người vây kín xung quanh nhóm Mặc Thiên.

Ánh mắt Mạnh Đại Long trở nên lạnh lẽo, đứng ngoài vòng vây, nhìn cô đầy cảnh cáo:

“Không đến lượt cô từ chối. Cô chỉ có ba lựa chọn: bán, đổi hoặc tặng cho tôi. Không cho? Quên đi! Tôi chỉ cần bảy cây, phần còn lại tôi không tranh. Cô cứ ra giá, chúng ta nói chuyện thoải mái một chút.”

Ông ta hừ lạnh, khí chất lưu manh năm xưa lộ rõ.

Vốn dĩ ông ta định tìm cao nhân cùng hái rồi chia đôi, nhưng chẳng ngờ còn chưa kịp bàn điều kiện, con nhóc này đã tự hái được rồi!

Phải nói, cô ta đúng là có bản lĩnh.

Mạnh Đại Long nhìn chằm chằm vào Mặc Thiên, chờ cô trả lời.

Mặc Thiên ôm chặt Tử Ngọc Thảo trong ngực, khẽ nhướn mày:

“Lão già, ông còn định cướp hả? Ông đúng là không sợ cả nhà c.h.ế.t sớm!”

“Cô!”

Mạnh Đại Long giận đến mắt đỏ ngầu:

“Cô không biết điều, đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn!”

Nói xong, ông ta vươn tay chộp về phía đám Tử Ngọc Thảo trong tay cô.

Nếu đã không thể thương lượng…

Vậy thì cướp luôn!

Những thứ khác ông có thể bỏ, nhưng Tử Ngọc Thảo thì nhất định phải lấy được!

Mạnh Đại Long hất tung đám người chắn trước mặt, lao thẳng về phía Mặc Thiên.

Nhưng đúng lúc ấy, một bàn tay khác đột ngột vươn ra, chộp thẳng lấy ông ta.

Tất cả sự chú ý của Mạnh Đại Long đều dồn vào Mặc Thiên, nên không hề để ý người phía sau.

Khi ông ta cảm giác có chuyện bất thường sau lưng, thì cổ họng đã bị siết chặt!

“Ưm!” – Mạnh Đại Long bật ra một tiếng nghẹn ngào, rồi bị người ta vật ngã xuống đất.

Mạnh Thanh Sơn vốn đứng trong đám đông, nghe thấy tiếng động lập tức lao ra, nhìn thấy cha mình nằm sõng soài, hét toáng lên:

“Ba!”

“Thả ba tôi ra, g.i.ế.c người là phạm pháp đó!”

Nghe vậy, Diệp Phi liền ném Mạnh Đại Long qua một bên, tay còn lại tóm cổ áo Mạnh Thanh Sơn kéo lại gần:

“Hay lắm, không bắt được ba, thì bắt con.”

Trước đó Kiều Hạc đã dặn dò kỹ càng.

Mạnh Đại Long là kẻ cứng đầu, không dễ khuất phục.

Nhưng thằng con ngu ngốc này thì khác, đó là m.á.u thịt duy nhất của ông ta với người vợ đã khuất, là thứ mà ông ta tuyệt đối không chịu để xảy ra chuyện.

Diệp Phi siết chặt cổ Mạnh Thanh Sơn:

“Biết luật hả? Vậy cướp có phải phạm pháp không? Thả thiếu gia nhà tôi và tiểu thư Mặc Thiên ra, đưa chúng tôi rời khỏi Thanh Lâm, tôi sẽ thả hắn.”

Mạnh Đại Long không ngờ Diệp Phi lại giở trò này.

Ông ta đứng bật dậy, giận dữ quay sang Kiều Hạc:

“Kiều Hạc, tôi luôn nhường nhịn nhà cậu, thuộc hạ nhà cậu xử lý chuyện thế này à?!”

Kiều Hạc nhún vai, hờ hững nhướng mày:

“Chú Mạnh, tôi không phải cha tôi, chú cũng không phải bạn tôi. Chúng ta không cần nói chuyện cảm tình gì cả.”

Anh ta nói xong, lại nhướng cằm nhìn xuống chân núi:

“Còn nữa, dưới núi bây giờ cũng có phóng viên đang đợi rồi. Nếu chúng tôi không thể an toàn rời đi, hôm nay chú sẽ lên trang nhất của Thanh Lâm.”

Mạnh Đại Long: “!!!”

Ông ta trừng mắt nhìn Kiều Hạc, tức đến run người.

Không ngờ thằng nhóc này lại giảo hoạt như vậy!

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận