Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 166
Nghe La Vân Khỉ đã tính toán chu toàn như vậy, Tạ Tường Vi càng rơi lệ dữ hơn.
Nhìn nàng nước mắt giàn giụa như hoa lê đái vũ, La Vân Khỉ không khỏi đau lòng, liền dịu giọng vỗ về, an ủi mãi mới dỗ được Tạ Tường Vi nguôi ngoai.
“Chẳng phải chỉ là chút bạc sao? Giờ chúng ta có cửa hàng rồi, há lại thiếu vài lượng bạc sao? Đừng khóc nữa, ta lập tức mang tiền cho muội. Số bạc ta tích được mấy hôm nay, quy ra ít ra cũng được bảy tám lượng rồi.”
Tạ Tường Vi trong lòng dâng trào cảm kích, nắm c.h.ặ.t t.a.y La Vân Khỉ, như con mèo nhỏ mà nghẹn ngào khóc thút thít.
“Vậy là đủ rồi… Dạo gần đây muội cũng có dành dụm được chút ít. Đại tỷ, số bạc này cứ xem như muội mượn, sau này nhất định từng đồng từng phân sẽ hoàn trả cho tỷ.”
La Vân Khỉ cười, vỗ nhẹ tay nàng:
“Tỷ muội chúng ta còn nói những lời ấy làm gì, ta lập tức về nhà lấy bạc cho muội.”
Nàng là người tính tình nhanh nhẹn, dặn Hàn Dung trông coi cửa hàng, đoạn xoay người đi ngay.
Vừa tới cổng đã nghe thấy tiếng nức nở vọng ra, nàng khựng bước lại.
Chỉ nghe thấy Hàn Diệp lạnh nhạt nói:
“Quan muội muội, ta biết những lời này khiến muội khó nghe, nhưng vẫn phải nói rõ. Ta cùng thê tử ân ái sâu đậm, dẫu có công danh sau này, cũng quyết không nạp thiếp. Nếu như muội xem ta như huynh trưởng, ta tất nhiên hoan nghênh, còn nếu mang tâm tư khác, Hàn Diệp ta thật không dám nhận.”
Lại là Quan Tuyết Yến, sao cứ lằng nhằng mãi chẳng dứt?
Nữ nhân này đúng là không biết chừng mực.
La Vân Khỉ vốn định đẩy cửa bước vào, nghĩ lại lại kìm lòng mà đứng yên.
Hàn Diệp đã nói rành rẽ, nếu nàng vào lúc này lại xen vào, thì lại khiến Hàn Diệp khó xử, bởi vậy nàng nhẫn nhịn.
Chỉ nghe Quan Tuyết Yến nức nở càng dữ dội:
“Hàn đại ca, có phải là vì phụ thân muội không? Nếu không có ông ấy, huynh có thể chấp nhận muội không?”
Tình ý thiếu nữ như nước tràn bờ, sao có thể ngăn được?
Quan Tuyết Yến đoán La Vân Khỉ lúc này hẳn đã ra ngoài trấn giữ tiệm, nên lại cầm theo hộp đồ ăn tìm đến.
Hàn Diệp chẳng phải người ngu ngốc, sớm đã nhìn ra tâm tư của nàng. Lại nghĩ đến ân tình sâu đậm mà La Vân Khỉ dành cho mình, liền quyết định nói cho rõ ràng, cắt đứt ý niệm trong lòng Quan Tuyết Yến, tránh để La Vân Khỉ bắt gặp rồi khó lòng giải thích.
Vì thế một hơi nói hết.
Quan Tuyết Yến dù có can đảm thế nào, rốt cuộc vẫn là nữ nhi, sao chịu được cự tuyệt như vậy, liền bật khóc.
Hàn Diệp thở dài, nhìn nàng mà nói:
“Việc này chẳng liên quan đến lệnh tôn. Từ khi ta cưới thê tử, lòng ta đã hạ quyết tâm, chỉ một lòng một dạ cùng nàng sống trọn đời. Tấm chân tình của Quan muội muội, Hàn Diệp ta thật không thể đáp lại.”
Lời vừa dứt, nước mắt nàng lại tuôn rơi không ngừng, song vẫn chẳng cam tâm.
Dù là dung mạo hay xuất thân, nàng có điểm nào kém hơn La Vân Khỉ? Vì sao Hàn Diệp cứ khăng khăng không để mắt tới nàng?
“Nếu như huynh chưa từng quen biết La Vân Khỉ, nếu như người huynh gặp trước là muội, thì liệu có cưới muội không?”
Hàn Diệp nhìn nàng đầy thương cảm, chậm rãi nói:
“Nếu có phụ mẫu làm mai mối, thì lại là chuyện khác. Chỉ tiếc trên đời không có chữ ‘nếu’, mong Quan muội muội đừng mãi luẩn quẩn trong lòng.”
Quan Tuyết Yến lập tức rạng rỡ, mắt nhìn Hàn Diệp đầy chờ mong:
“Vậy thì… hẹn kiếp sau. Nếu kiếp này không thành, kiếp sau muội nhất định sẽ lấy Hàn đại ca!”
La Vân Khỉ đứng ngoài nghe đến đây, thật chẳng thể nhịn nổi nữa, đẩy cửa viện mà bước vào.
“Xin lỗi ngươi nhé, kiếp sau của Hàn Diệp… ta đã đặt trước rồi.”