Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Chương 146

Hàn Diệp đứng trước cổng huyện nha, thân hình cao ráo như ngọc, dáng dấp thẳng tắp, tựa trúc xanh ngạo tuyết.

Gương mặt tuấn tú như họa, thần sắc bình thản không gợn sóng.

So với lần trước bị huynh đệ Lý Nhị Nương vu oan, giờ phút này Hàn Diệp giữa từng cử chỉ đều toát lên vẻ ung dung, phong thái bất phàm.

Nhưng nếu quan sát kỹ, vẫn có thể thấy được nỗi lo lắng ẩn sâu trong đôi mắt kia.

Trong công đường, La Vân Khỉ nghe báo, không khỏi cau mày: “Tên thư sinh này sao lại tới?”

Nàng vốn không muốn để Hàn Diệp biết việc này, chỉ là quan sai tới khám xét, e là dù không muốn biết, cũng chẳng giấu nổi.

Phương huyện lệnh liếc nhìn Lục Hằng Thông, thấp giọng nói:

“Hàn Diệp là tướng công của vị tiểu cô nương này, đại nhân có thể tuyên hắn vào công đường, biết đâu có thể tra ra điều gì khác thường.”

Lục Hằng Thông tinh tường sâu xa, sớm đã sinh nghi với La Kim Quế, nghe vậy khẽ gật đầu:

“Tuyên hắn nhập đường.”

Hàn Diệp nghe xong, nhấc áo bước vào, thoáng thấy hai vị đại nhân ngồi trên công đường, liền lập tức quỳ xuống hành lễ:

“Thảo dân Hàn Diệp, bái kiến nhị vị đại nhân.”

Phương huyện lệnh gật đầu, nói:

“Miễn lễ, có gì cứ đứng lên mà nói.”

Hàn Diệp lại lần nữa quỳ xuống, lớn tiếng rằng:

“Nghe mấy vị quan sai nói, có người vu cáo nương tử của thảo dân, thỉnh cầu nhị vị đại nhân xét rõ thị phi, trả lại công đạo cho một nhà thảo dân.”

Phương huyện lệnh vốn đã có cảm tình với La Vân Khỉ, không nói nàng từng chữa khỏi bệnh cho nhi tử ông, chỉ riêng chuyện rau trái cung ứng cũng đã giúp ích không ít.

Bèn cười nói:

“Ngươi cứ yên tâm. Đây là tuần án đại nhân, chức tam phẩm đương triều. Nếu La Vân Khỉ không có sai phạm, tất nhiên đại nhân sẽ trả lại thanh bạch cho nàng. Ngươi không phải nhân chứng chính, không cần quỳ, đứng dậy nói chuyện đi.”

“Đa tạ đại nhân.”

 

Hàn Diệp đứng dậy, nghe nói có đại quan đến, thần sắc vẫn bình thản như nước, không chút d.a.o động.

Song đôi mắt lại lặng lẽ nhìn về phía La Vân Khỉ. Thấy nàng chưa bị tra khảo, lòng mới tạm yên.

Lục Hằng Thông liếc nhìn hắn, trong lòng thoáng kinh hãi, bỗng dưng đứng bật dậy.

 

Người này, chính là thiếu niên đốn củi mà bản quan truy tìm bấy lâu!

Phương huyện lệnh lấy làm kỳ quái, liền hỏi:

“Đại nhân?”

Lục Hằng Thông cũng biết mình thất thố, vội trấn định ngồi xuống.

“Phương đại nhân cứ tiếp tục thẩm tra.”

Phương huyện lệnh thầm nghĩ: Vốn đây chẳng phải do ngài phụ trách sao, sao giờ lại đẩy cho ta?

Hắn thoáng liếc nhìn Lục Hằng Thông, thấy ông đang chăm chú nhìn Hàn Diệp, vẻ mặt trầm ngâm, lòng đầy nghi hoặc. Định lên tiếng hỏi, chợt thấy nhi tử mình – Phương Lộc Chi từ ngoài bước vào.

Không khỏi chau mày, thời điểm này khác xưa, có tuần án tại đường, hắn đâu được phép tùy tiện xen vào?

Liền nghiêm mặt quát:

“Ngươi đến làm gì? Còn không lui xuống!”

Phương Lộc Chi khom người nói:

“Thảo dân Phương Lộc Chi tới làm chứng cho Hàn – La thị. Thảo dân quen biết phu thê Hàn gia đã lâu, có thể đảm bảo họ an phận thủ thường, tuyệt chẳng phải yêu ma quỷ quái gì.”

Hàn Diệp cảm kích nhìn Phương Lộc Chi, song ánh mắt của Phương Lộc Chi lại đổ dồn về phía La Vân Khỉ. Hàn Diệp thoáng không vui, song cũng hiểu lúc này không phải lúc tính toán.

Liền khom người nói:

“Thảo dân cũng nguyện lấy đầu mình ra bảo đảm, nương tử của thảo dân tuyệt không phải yêu nhân. Ngày ấy nàng bị bức bách bởi người La gia, nhất thời nghĩ quẩn mà tìm đến cái chết, sau được đệ muội thảo dân cứu sống, mới hạ quyết tâm tiếp tục sống, cùng thảo dân gây dựng gia đình. Nếu nàng là yêu quái, sao thảo dân còn sống đến nay? Trong huyện từ trước tới nay yên ổn, chưa từng nghe ai c.h.ế.t bất thường. Vậy đám người rêu rao nương tử thảo dân ăn thịt người, lại lấy lời ấy từ đâu ra?”

Người làm chứng ban đầu lập tức nói chen vào:

“Biết đâu nàng ta g.i.ế.c người ở nơi khác!”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận