Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 147
Ánh mắt Hàn Diệp bỗng trầm xuống, nhìn thẳng vào kẻ đó, giọng lạnh như băng:
“Chốn công đường, lời lẽ phải dựa chứng cứ, chẳng phải nơi cho ngươi đoán bừa hão huyền.”
Người còn lại muốn nói, vừa bắt gặp ánh mắt của Hàn Diệp như đao kiếm lướt qua, lập tức nuốt lời vào bụng.
Hàn Diệp lại chắp tay thi lễ:
“Nương tử của thảo dân, chưa từng vắng nhà qua đêm. Ban ngày bán hàng nơi tiệm, đêm về ở nhà chăm sóc đệ muội. Nói nàng g.i.ế.c người từ nơi khác mang đến, thảo dân quyết không tin.”
Phương Lộc Chi cũng vội vàng phụ họa:
“Sự thật đúng là như vậy. Thỉnh Phương đại nhân và tuần án đại nhân minh giám.”
Lục Hằng Thông thấy Hàn Diệp, trong lòng đã nảy sinh ý muốn thoái lui khỏi vụ này. Suy cho cùng, đám người kia cũng chẳng thể đưa ra bằng chứng xác thực. Song chuyện này cũng không thể kết thúc hời hợt như vậy, trầm ngâm một lúc, bèn nói:
“Trước tiên, tạm giam Hàn – La thị lại. Còn kẻ tự xưng ban đêm thấy rõ sự việc, cũng lưu lại huyện nha. Tối nay, bản quan sẽ đưa vật thử nghiệm, nếu hắn đoán trúng thì cho đi, nếu đoán sai, tức là vu cáo. Không chỉ hắn, ngay cả La Kim Quế cũng sẽ bị xử phạt. Lui xuống cả đi.”
Người nọ hoảng hốt kêu lên:
“Đại nhân! Tiểu dân chỉ tới làm chứng, sao lại bị giam giữ?”
Phương huyện lệnh vỗ mạnh mộc bài:
“Tuần án đang xử án, há có chỗ cho ngươi chất vấn? Người đâu, dẫn xuống!”
Kẻ còn lại mồ hôi vã như tắm, vừa lăn vừa bò chạy trốn.
La Vân Khỉ mỉm cười nhìn Hàn Diệp, y hệt như ngày ấy hắn từng vỗ về nàng.
“Không có việc gì, chàng cứ yên tâm về trước. Có tuần án đại nhân và Phương đại nhân ở đây, tự nhiên sẽ trả lại công đạo cho thiếp.”
Hàn Diệp gật đầu, vội vã bước ra khỏi công đường, song lại đứng lại ngay trước cổng, không bước đi.
Dù biết mình chẳng thể giúp gì cho La Vân Khỉ, nhưng trong lòng vẫn mong nàng có thể yên tâm.
Chẳng bao lâu sau, Tạ Tường Vi dẫn theo Hàn Dung bước tới.
“Tỷ phu, chuyện của đại tỷ rốt cuộc thế nào rồi?”
Hàn Diệp ánh mắt bỗng chốc lóe lên sự căm hận, lạnh lùng nói:
“Lại là La Kim Quế gây chuyện, nếu lần này đại tỷ muội bị làm sao, ta nhất định sẽ tìm La gia tính sổ.”
Nói xong, đúng lúc La Kim Quế từ trong bước ra, thấy Hàn Diệp đang nhìn mình với ánh mắt sắc lạnh, nàng không khỏi giật mình, vội vàng vén váy bỏ chạy, chẳng dám ngoảnh đầu lại.
Ngay sau đó, Phương Lộc Chi cũng từ công đường đi ra, hắn hướng về Hàn Diệp chắp tay, khẽ mỉm cười nói:
“Hàn huynh yên tâm, có tại hạ ở đây, tuyệt đối sẽ không để La cô nương chịu bất kỳ tổn thương nào.”
Hàn Diệp sắc mặt hơi lạnh, nhưng vẫn cúi chào hắn.
“Đa tạ Phương huynh.”
Phương Lộc Chi ngẩng cao cằm, cười nhẹ một tiếng, không khách khí đáp:
“Nói vậy là quá khách sáo.”
Thấy Phương Lộc Chi đi vào hậu viện, Tạ Tường Vi lập tức hỏi:
“Tỷ phu, bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Hàn Diệp mím chặt môi, chậm rãi đáp:
“Tường Vi muội muội, tối nay lại phải phiền muội ở lại với đệ muội. Đại tỷ muội ở đây một mình, ta không yên tâm, hôm nay ta sẽ đợi ở đây.”
“Nhưng mà... ban đêm gió lạnh lắm...”
Tạ Tường Vi nói đến nửa câu thì ngừng lại.
Trong mấy ngày gần đây, nàng đã nhìn rõ mối quan hệ giữa đại tỷ và Hàn Diệp. Dù là ai phải chịu khổ sở hay oan ức, người còn lại đều lặng lẽ đứng bên cạnh, không một lời oán trách.
“Vậy được rồi, trời cũng sắp tối, trẻ con chắc là đã đói rồi, vậy muội về trước đây.”
Tạ Tường Vi ôm lấy Hàn Dung, hướng về nhà La Vân Khỉ đi.
Lục Hằng Thông có chút kích động. Mấy ngày nay ông tìm kiếm Hàn Diệp khắp nơi, nhưng chẳng có kết quả gì, không ngờ hôm nay lại gặp được hắn ở đây. Nhìn hắn hôm nay ăn mặc gọn gàng, khí chất phi phàm, lời nói cũng rõ ràng, lễ phép, trong lòng không khỏi cảm thấy quý mến hơn.
Trước đó, người hầu đã điều tra rõ nhà của La Vân Khỉ, ông định đến thăm.
Bảo với Phương huyện lệnh rằng muốn ra ngoài đi dạo, rồi từ cửa sau của công đường mà đi ra.
Không ngờ vừa ra ngoài lại gặp ngay Hàn Diệp đang đứng đợi, liền bước nhanh tới.