Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 110: Chương 110
Cái... cái gì?
Muốn cùng nàng sống yên ổn qua ngày?
Hàn Diệp chẳng phải đã điên rồi sao?
La Vân Khỉ sắc mặt cứng đờ, hồi lâu sau mới gắng gượng nặn ra một nụ cười vừa lúng túng lại không mất phần tao nhã.
“Hàn Diệp, thiếp nghĩ... phu thê ta nên nghiêm túc ngồi xuống nói chuyện một phen.”
Hàn Diệp trầm tĩnh nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm như biển. “Nàng muốn nói gì?”
La Vân Khỉ rút tay lại, liên tiếp hít sâu hai hơi.
“Thiếp biết chuyện Quan phu tử khiến chàng buồn lòng, nhưng điều đó không có nghĩa là kẻ có học trên đời đều giống ông ta. Người có đức hạnh vẫn là phần nhiều. Huống chi trấn trên không chỉ có một thư viện. Chẳng phải chàng từng nói, tâm nguyện lớn nhất của phụ thân là thấy Hàn gia rạng danh hiển hách hay sao? Vậy nên, dù thế nào, cũng không thể buông bỏ.”
Hàn Diệp thần sắc điềm đạm, gương mặt tuấn tú tựa nước lặng không gợn sóng.
“Lời nàng có lý. Thế nhưng sống cho tốt, cũng chẳng có gì sai trái. Thiên Long quốc đông đúc như vậy, người làm quan rốt cuộc cũng chỉ là số ít. Thay vì cả đời tranh danh đoạt lợi, chi bằng sống thanh bình an ổn một kiếp người.”
“Nhưng... chẳng lẽ tướng công không muốn cứu vớt lê dân khỏi nước sôi lửa bỏng? Chỉ khi bước chân vào quan trường, chàng mới có thể thực hiện chí lớn.”
Hàn Diệp khẽ mỉm cười: “Thiên Long quốc mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, có minh quân lương tướng, cần gì đến ta nhọc lòng? Chỉ cần được ở bên nàng là đủ rồi.”
La Vân Khỉ đổ mồ hôi lạnh.
Xong rồi, hỏng hết rồi, kịch bản hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo rồi!
Nàng lập tức nghiêm mặt, chính khí lẫm liệt:
“Nam tử hán đại trượng phu, há lại lo không có thê tử? Phải lấy đại sự làm trọng, chẳng thể lụy vì nhi nữ tình trường.”
Hàn Diệp lắc đầu, giọng nói rõ ràng kiên định:
“Lời ấy sai rồi. Phận làm con cháu, trước phải thành gia lập nghiệp, hưng thịnh tông đường, truyền nối hương hỏa, mới là việc ta nên làm. Không lo được gia đình, thì nói gì đến quốc gia đại sự?”
La Vân Khỉ tức đến dậm chân thình thịch.
“Nói nhảm! Đó là lời trong sách thánh hiền nào dạy thế?”
Nàng đây đường đường là người từng học mười sáu năm, sao chưa từng nghe đến lý lẽ kiểu đó?
Hàn Diệp cười khẽ, tay chắp sau lưng:
“Giờ nàng đã biết rồi đấy. Từ nay về sau, ta lo cày cấy, nàng lo dệt vải, phu thê đồng tâm, há chẳng phải chuyện đẹp?”
“Đẹp cái đầu chàng ấy!” La Vân Khỉ giận đến mức bỏ chạy vào trong phòng.
Vừa nấu cơm vừa suy nghĩ, tuyệt đối không thể để Hàn Diệp tiếp tục như vậy. Bất luận thế nào cũng phải kéo cốt truyện trở về đúng đường.
Nhưng kéo thế nào?
Hắn là thư sinh, trong bụng toàn là lễ nghĩa kinh thư, nàng căn bản chẳng đấu nổi miệng lưỡi của hắn.
Đúng là đau đầu!
Khi ăn cơm, La Vân Khỉ lại cố gắng khuyên nhủ từng bước.
Nào ngờ nàng nói một câu, Hàn Diệp đáp lại tám trăm câu, La Vân Khỉ bị nói đến mức không còn đường lui, đành cắp bát bỏ chạy.
Lên chợ, La Vân Khỉ tìm đến Tạ Tường Vi, nghe xong chuyện biến hóa của Hàn Diệp, Tạ Tường Vi cũng giật mình không ít.
“Tỷ phu rốt cuộc bị sao vậy?”
La Vân Khỉ lấy ra một quả táo, bẻ làm hai nửa, đưa cho Tường Vi một nửa.
Hai người ngồi phía sau quầy giày, vừa gặm táo vừa bàn mưu tính kế đối phó Hàn Diệp.
Tạ Tường Vi bỗng bật cười khúc khích:
“Tỷ phu cứ khăng khăng đòi nối dõi tông đường, có khi nào là vì... muốn tẩu tử rồi?”
La Vân Khỉ bị nàng trêu đến đỏ bừng cả mặt, tức tối cắn một miếng táo thật mạnh, miệng lúng búng:
“Muốn gì mà muốn! Rõ ràng là bị Quan phu tử kích thích quá mức, phải nhanh chóng nghĩ cách giúp hắn vực dậy tinh thần!”
Tạ Tường Vi ngẫm nghĩ rồi nói:
“Hay là... đại tỷ mua ít sách cho tỷ phu? Biết đâu huynh ấy xem rồi lại khơi lại hứng thú thì sao?”
La Vân Khỉ mắt sáng rỡ, lập tức gật đầu:
“Biện pháp hay lắm! Muội có biết tiệm sách nằm ở đâu không?”
Tạ Tường Vi mím môi cười đáp:
“Biết chứ, muội dẫn đại tỷ đi.”
“Không vội, bán hết đồ trước đã.”