Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Chương 109: Chương 109

La Vân Khỉ tiễn hai người rời đi, rồi lại quay đầu nhìn về phía phòng Hàn Diệp. Chỉ thấy hắn nghiêng mình nằm đó, mặt hướng vào tường, chẳng rõ đang ngủ hay tỉnh.

Gặp chuyện như vậy, nàng cũng chẳng biết nên khuyên nhủ thế nào, chỉ thở dài một tiếng, rồi quay vào lo cơm nước cho hai đứa nhỏ.

Đến bữa tối, Hàn Dung chạy đi gọi ca ca, nhưng hắn vẫn không ra.

La Vân Khỉ đoán lòng hắn còn đang đau khổ, liền dặn hai đứa đừng làm phiền.

Chờ đến khi dỗ hai đứa nhỏ ngủ yên, nàng mới đem cơm canh đã hâm nóng bưng đến phòng Hàn Diệp.

“Ăn chút gì đó đi, thiếp biết trong lòng chàng khó chịu, nhưng thân thể cũng quan trọng không kém. Chàng nếu cứ không ăn uống gì, song thân dưới suối vàng há chẳng lo lắng sao?”

Hàn Diệp vẫn không nhúc nhích. La Vân Khỉ đành đặt mâm cơm xuống, ngồi bên giường.

Nàng vén từng lọn tóc rối của hắn, dịu dàng nói:

 

“Hàn Diệp… chàng nghe thiếp nói không?”

Bất chợt, Hàn Diệp quay người lại, ôm chặt lấy eo nàng, cả khuôn mặt vùi vào nơi bụng dưới nàng.

“Nghe rồi… nhưng ta không đói.”

Tiếng nói hắn phát ra từ trong lớp vải, khàn khàn, đè nén.

Thấy hắn còn có thể mở miệng, La Vân Khỉ thở phào nhẹ nhõm, vén vạt áo nằm lên giường để hắn tựa đầu vào đùi mình, một tay nhẹ vỗ lưng như dỗ dành hài tử.

“Không đói cũng phải ăn. Người là sắt, cơm là thép, vài tháng nữa là đến thu thí rồi, chàng nếu không có sức, làm sao đọc sách?”

La Vân Khỉ nói rất dịu dàng, còn mềm mỏng hơn lúc dỗ Hàn Dung và Hàn Mặc.

Hàn Diệp không đáp, chỉ siết chặt vòng tay quanh nàng.

La Vân Khỉ thở nhẹ, đành để mặc hắn ôm như vậy.

Chỉ là cứ ngồi mãi như thế cũng mỏi mệt, nàng bèn tựa vào tường, chẳng hay từ lúc nào lại thiếp đi.

Chờ đến khi mở mắt, thì trời đã sáng tự bao giờ.

Ngơ ngẩn một hồi mới phát hiện bản thân đã được nằm yên ổn trong chăn ấm nệm êm, còn tướng công — Hàn Diệp — thì sớm chẳng thấy bóng dáng đâu.

Ở thời nay, một thê tử đoan trang hiền đức, há lại có thể dậy muộn hơn tướng công?

Dẫu cho là Cửu công chúa của Thiên Long quốc, cũng mỗi ngày dậy sớm nấu ăn hầu tướng công, huống chi bản thân lại quen thói ngủ nướng, thật có phần thất lễ.

Nàng vội vã xếp lại chăn nệm gọn ghẽ, rồi đi ra ngoài sân.

Hàn Dung thấy vậy liền dang tay nhào tới, miệng reo lên:

 

“Tẩu tử!”

La Vân Khỉ cúi người, khẽ hôn lên đôi má tròn trĩnh đã đầy đặn hẳn của muội muội.

“Ca ca muội đâu rồi?”

“Ở đằng kia ạ.”

Theo hướng ngón tay nhỏ chỉ, La Vân Khỉ liền trông thấy Hàn Diệp đang cày xới sau viện.

Nàng vội buông đứa nhỏ, chạy tới.

“Chàng... chàng đang làm gì vậy?”

Hàn Diệp ngẩng đầu, cười nhẹ nhìn nàng:

“Giờ tiết trời đã ấm, chỗ đất này để không cũng phí, ta tính trồng ít rau xanh cho nhà dùng.”

La Vân Khỉ bị nụ cười của hắn khiến trong lòng bối rối, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.

“Việc này để thiếp làm là được rồi, bổn phận của chàng là chăm lo đèn sách, mau buông cuốc xuống!”

Hàn Diệp lập tức giấu cuốc ra sau lưng, giọng điềm nhiên nói:

“Ta không muốn đọc sách nữa. Công danh lợi lộc, rốt cuộc chỉ là mây khói thoáng qua mà thôi.”

“Gì cơ?”

Lời này khiến La Vân Khỉ như bị sét đánh ngang tai.

Không thể nào!

Hàn Diệp sao có thể nói ra lời như thế?

Nếu hắn không đọc sách, thì tiền an trí sau này của nàng phải làm sao?

Giấc mộng về một mỹ nam quyền cao chức trọng của nàng, chẳng phải sẽ tan tành hết sao?

Cho dù hắn biết phụ thân mình bị hại, nhưng kẻ thủ ác đã đền tội rồi, chẳng lẽ tương lai Tể tướng mà đến thế cũng không gượng dậy nổi?

“Này... chàng... có sốt không vậy?”

Nàng đưa tay lên trán hắn thăm thử.

Hàn Diệp nắm lấy tay nàng, chậm rãi áp vào n.g.ự.c mình, đôi mắt thâm sâu ánh lên vẻ ôn nhu:

“Không có. Ta đã nghĩ thông rồi. So với việc đuổi theo những hư danh xa vời, chi bằng cùng nàng sống chuỗi ngày an ổn bình dị.”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận