Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 113: Chương 113
Hôm sau, nàng hiếm khi dậy sớm, lập tức chạy sang phòng nhỏ.
Chỉ thấy Hàn Diệp nằm gục trên án thư ngủ quên, bên cạnh là sáp nến nhỏ giọt đầy bàn.
Nàng không khỏi thở dài, khẽ đẩy vai hắn:
"Muốn ngủ thì lên giường ngủ, đừng như đứa trẻ thế, lớn bằng này rồi, lại để thiếp lo lắng."
Hàn Diệp hé mắt, tròng mắt đỏ ngầu:
"Ta không sao."
Hắn lập tức nắm tay La Vân Khỉ, thấp giọng nói:
"Nương tử, đa tạ nàng."
La Vân Khỉ khẽ mỉm cười, đôi mắt trong veo long lanh ánh nước, giọng điệu nũng nịu:
"Tạ ơn gì chứ? Nếu thật lòng, thì hãy cố học hành, tương lai làm Tể tướng cho thiếp xem."
Hàn Diệp khẽ bật cười, đứng dậy nói:
"Khẩu khí của nàng không nhỏ."
La Vân Khỉ đắc ý ngẩng cằm, dáng vẻ vô cùng lanh lợi:
"Tất nhiên rồi, ta không dám mơ chàng làm hoàng đế, chẳng lẽ đến Tể tướng cũng không dám nghĩ?"
Hàn Diệp ôm nàng vào lòng, trong mắt tràn đầy thâm tình.
"Được! Hàn Diệp ta hôm nay lập thệ, nhất định phải làm Tể tướng của Thiên Long quốc."
La Vân Khỉ liền chống nạnh, đưa tay điểm lên trán hắn:
"Đây là tự chàng nói đấy nhé, thiếp đã ghi vào sổ rồi. Nếu chàng không làm được, chính là phụ lòng thiếp."
Thấy bộ dáng yêu kiều mà bướng bỉnh của nàng, Hàn Diệp động lòng, kéo nàng vào lòng mình.
"Nếu ta không làm được, thì..."
La Vân Khỉ lập tức bịt miệng hắn, nũng nịu nói:
"Không được thề bậy, ra ăn cơm thôi. Một lát thiếp đưa Hàn Mặc đến học đường, Dung nhi cũng sẽ theo thiếp ra cửa hàng, chàng cứ an tâm ở nhà đọc sách."
"Cửa hàng?"
Hàn Diệp hơi kinh ngạc.
La Vân Khỉ cười đẩy hắn ra, khẽ ho một tiếng:
"Thiếp đã mua một cửa tiệm ở chợ, lại tìm được một nguồn hàng cung ứng rau quả và gạo. Vốn định nhờ chàng viết tấm biển treo lên khai trương, ai dè lại xảy ra chuyện của Lý Thận. Nếu chàng không nhắc, thiếp còn quên mất. Mau viết cho thiếp tấm biển, thiếp đem đi dán ngay."
Sợ Hàn Diệp nghi ngờ lung tung, nàng không dám nói là do mình lấy ở ‘Siêu thị’, nên bịa ra một nguồn hàng.
Quả là, nói dối một lần, phải dùng thêm nhiều lời dối để che đậy.
La Vân Khỉ rất ghét việc nói dối, chỉ mong Hàn Diệp sớm ngày công thành danh toại, để chấm dứt cuộc sống mệt mỏi rối rắm này.
May mắn thay, Hàn Diệp cũng không hỏi han gì thêm, liền lập tức đi lấy bút mực. Vốn dĩ La Vân Khỉ còn đang suy nghĩ nên đặt một cái tên thật nhã nhặn thanh tao, ai ngờ Hàn Diệp đã vung bút một cái, mạnh mẽ viết xuống hai chữ to tướng: La Ký.
La Vân Khỉ có phần kinh ngạc. Ở hiện đại, siêu thị nàng mở cũng mang tên La Ký, không ngờ đến thời cổ đại lại một lần nữa trùng hợp đến vậy. Quả nhiên trên đời mọi sự đều do mệnh trời sắp đặt, tựa hồ đã định sẵn từ lâu.
Sau đó, nàng lại nhờ Hàn Diệp viết thêm một tấm biển hiệu đứng, đề bốn chữ: Tường Vi Hài Phường.
Thấy nét chữ bay bướm khoáng đạt, khí thế lẫm liệt, La Vân Khỉ không khỏi gật đầu liên tục, trong lòng tán thưởng.
Chữ đẹp Chữ đẹp! Nếu ở hiện đại, nhất định là chữ đáng giá ngàn vàng.
Nhắc đến hiện đại, tâm tình nàng bỗng chùng xuống.
Không biết mẹ nơi ấy giờ ra sao, mất đi nàng rồi, một mình liệu có thể sống tốt không...
"Thế nào?"
Thấy La Vân Khỉ mắt đỏ hoe, Hàn Diệp vội vàng lên tiếng hỏi han.
"Không sao." La Vân Khỉ hít hít mũi, gượng cười đáp:
"Chữ của chàng viết đẹp quá, khiến thiếp cảm động mà rơi lệ."
"Hả?"
Hàn Diệp ngẩn người, há miệng kinh ngạc.
La Vân Khỉ bật cười khúc khích, nói:
"Chàng đọc sách đi, thiếp ra ngoài một lát."
Hàn Mặc và Hàn Dung sớm đã đứng đợi ngoài sân, khí thế sẵn sàng.
La Vân Khỉ một tay nắm lấy một đứa, dắt hai tiểu hài tử rời khỏi cửa nhà.
Sau khi đưa Hàn Mặc tới thư viện tên là Mặc Hương Thư Viện, nàng liền dẫn Hàn Dung đến chợ.
Tạ Tường Vi đã tới từ sớm, nghe tin Hàn Diệp đã đề cho mình một tấm biển, vui mừng không thôi, lập tức đem dán lên tường.
Hai người vừa mới bận rộn xong, cửa hàng liền có khách bước vào — một phụ nhân mặc váy lụa hoa, phía sau là hai tiểu tư tỳ tùng.
Chính là La Kim Quế, người luôn cậy thế làm cao, mũi hếch tận trời.