Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 108: Chương 108
Sắc mặt Quan phu tử xanh mét, ánh mắt đầy oán độc nhìn chằm chằm Quan Tuyết Yến.
Quan Tuyết Yến tránh ánh nhìn của ông ta, thân hình đã lui khỏi công đường.
La Vân Khỉ vội vàng đỡ Hàn Diệp đang sững sờ đứng đó, lại bị hắn xô ra.
Hắn hai mắt đỏ hoe, nhìn thẳng về phía Phương huyện lệnh, giọng run rẩy hỏi:
“Đại nhân… lời này… là có ý gì?”
Phương đại nhân trầm giọng nói:
“Bổn huyện vừa nhận được mật báo, cái c.h.ế.t của phụ thân ngươi, không phải là trượt chân rơi nước, mà là do người này vì lòng đố kỵ mà sinh oán, đã lừa phụ thân ngươi tới bờ nước rồi đẩy xuống. Dù là án cũ năm xưa, bổn huyện cũng không thể làm ngơ.”
Chỉ nghe Quan phu tử cười điên dại một tiếng, lớn giọng quát:
“Không sai, là ta g.i.ế.c đó! Nếu không phải tại họ Hàn kia, ta đã sớm đỗ đạt vào kinh! Là hắn cướp lấy danh hiệu cử nhân của ta… hắn… đáng chết!”
Hàn Diệp tức giận đến toàn thân run rẩy, không ngờ người phu tử mình kính trọng bấy lâu nay lại là hạng tiểu nhân hẹp hòi, lòng dạ độc ác như thế.
Hắn không nhịn được nữa, lao tới bóp chặt cổ ông ta:
“Thì ra là ngươi! Trả mạng cho phụ thân ta!”
Không biết Quan phu tử lấy sức lực từ đâu, đẩy mạnh Hàn Diệp ra, đầu đập mạnh vào tường.
Một màn m.á.u tươi b.ắ.n ra từ trán, người lập tức ngã xuống, tắt thở bỏ mình.
Không ai ngờ được Quan phu tử lại tự sát giữa công đường, cả sảnh đường nhất thời lặng ngắt như tờ.
Phải sau nửa tuần trà, Phương huyện lệnh mới lớn tiếng nói:
“Kẻ này biết pháp phạm pháp, tội không thể tha, nay đã tự vẫn nhận tội, coi như vụ án đã kết thúc. Các người, lui xuống cả đi.”
“Hàn Diệp…”
La Vân Khỉ lại nhẹ nhàng kéo tay Hàn Diệp, lúc này hắn mới như kẻ mê man vừa tỉnh, lảo đảo đứng dậy.
Ra đến ngoài công đường, liền thấy mẫu thân của Lý Thận ngồi bệt dưới đất mà khóc rống lên.
La Vân Khỉ nhìn bà bằng ánh mắt xót xa, rồi cùng Lưu Thành Vũ dìu Hàn Diệp trở về nhà.
Xưa nay có câu: Con hư là tại mẹ, nếu mẫu thân Lý Thận biết nghiêm dạy con, thì đâu đến nỗi xảy ra cơ sự như hôm nay.
Xem ra, về sau nàng cũng phải cẩn thận hơn trong việc dạy dỗ Hàn Mặc và Hàn Dung.
La Vân Khỉ đang miên man suy nghĩ, chợt cảm thấy sau lưng như có kim đâm, ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử mặc váy lụa màu tím đang đứng nơi xa dõi theo nàng, chớp mắt đã không thấy nữa.
Vì khoảng cách quá xa, nàng không nhìn rõ dung mạo người đó, chỉ nghĩ là dân chúng đến xem náo nhiệt, bèn cũng không để tâm.
Lúc ấy, Tạ Tường Vi đang dắt hai đứa nhỏ chờ mong trong sân, thấy Hàn Diệp trở về, liền vui mừng chạy tới.
“Đại tỷ, tỷ phu không sao rồi chứ?”
La Vân Khỉ liếc nhìn Hàn Diệp, thấy hắn thần sắc hoảng hốt, hồn vía như chưa trở về, lòng không khỏi chua xót, liền khẽ lắc đầu, ra hiệu cho Lưu Thành Vũ dìu hắn vào phòng nghỉ.
Chuyện của phụ thân Hàn Diệp, chính nàng nghe cũng còn khó lòng chấp nhận, huống hồ là hắn – người còn gọi Quan phu tử kia là thầy suốt mấy năm trời.
Kể lại đầu đuôi với Tạ Tường Vi, nàng cũng không khỏi kinh ngạc đến ngẩn người, không ngờ chỉ một vụ kiện mà lại dẫn ra chuyện cũ đau lòng như thế.
Thấy Lưu Thành Vũ từ trong phòng bước ra, Tạ Tường Vi khẽ nói:
“Tỷ phu giờ lòng rối như tơ vò, chúng ta có ở đây cũng chẳng giúp được gì, chi bằng cứ lui về trước.”
Lưu Thành Vũ gật đầu, cũng hạ giọng bảo:
“Đại tỷ, nếu không có việc gì khác, ta đưa Tam muội về rồi quay lại võ quán.”
“Được, hai người đi đường cẩn thận.”