Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 162
Hai người kia lập tức gật đầu đáp ứng. Sau khi họ rời đi, Tạ Tường Vi cũng xách giày bước vào.
“Đại tỷ, ban nãy là Thành Vũ sao?”
“Phải đấy. Nhìn ngươi mồ hôi mồ kê thế kia, lát nữa ta bổ quả dưa giải nhiệt.”
“Không sao đâu.”
Tạ Tường Vi vào phòng, liền xắn tay phụ La Vân Khỉ dọn dẹp. Đúng lúc ấy, Lưu Thành Vũ và Lý Thất cũng quay trở lại.
Khi hay kẻ giở trò sau lưng lại là Tần thị — người bán thịt heo, La Vân Khỉ không khỏi khẽ cười lạnh.
Bọn họ toan tính khôn ngoan, không trực tiếp động đến nàng mà dùng chiêu ép giá rau củ để chèn ép, không tốn một đồng cũng khiến nàng khó bán hàng. Rốt cuộc là muốn lấy cớ nàng không có thịt heo để bắt nạt sao?
“Nắm rõ rồi, thế là đủ.”
Lý Thất lập tức hỏi:
“Đại tỷ, có cần bọn ta đi dạy dỗ bọn Tần gia một trận không?”
“Không cần, chuyện này để ta tự lo.”
La Vân Khỉ khẽ cười nhạt, vung tay đuổi hai người họ ra ngoài.
Đã muốn chơi thương chiến, vậy thì cứ chơi cho đến cùng, để xem ai cười được đến cuối.
Nghĩ vậy, nàng liền đem mớ thịt heo mới rửa sạch ra.
Thịt heo thời hiện đại khác hẳn thời cổ, chia ra rõ ràng từng phần như thịt vai hoa, thịt bụng, thịt mông, rồi còn có sườn non, xương đuôi, xương ống… đủ cả.
Vừa lấy ra, La Vân Khỉ cũng phải sững người, vì số thịt ấy chất đầy cả một bàn lớn.
Tạ Tường Vi càng kinh ngạc, tròn mắt hỏi:
“Đại tỷ, sao bỗng dưng lại muốn bán thịt heo?”
“Dù sao cũng là buôn bán, bán gì chẳng là bán. Tường Vi, giúp ta một tay, bày thịt ra trước cửa tiệm.”
Tạ Tường Vi dạ một tiếng, rồi dựng tạm một cái giá trước cửa, hai người cùng nhau bày hết thịt lên.
La Vân Khỉ hắng giọng, rồi đứng trước cửa rao lớn:
“Thịt heo hạ giá đây! Một đoạn sườn chỉ một đồng bạc, thăn lưng ba đồng, vai hoa bốn đồng thôi! Ai qua chớ lỡ, mua không thiệt, ăn không lầm! Qua làng này chớ hòng còn có tiệm thứ hai!”
Người đi chợ phần lớn là dân nghèo, nghe thịt rẻ đến thế, ai nấy đều ùa tới. Chỉ một lát, mâm thịt đã bị mua sạch.
La Vân Khỉ đếm từng đồng tiền đồng, cười đến nỗi hai mắt cong tít lại.
Vốn dĩ nàng e làm loạn giá thị trường nên chỉ dám bán ít rau củ và một ít gạo dầu. Nhưng nay bị Tần gia ép quá, nàng bỗng muốn buông bỏ kiêng dè. Đời trước nàng điều hành siêu thị, thứ gì cũng bán, vậy thì siêu thị cổ đại cũng không thể kém cạnh.
Tối nay về, nàng sẽ bảo Hàn Diệp viết lại bảng hiệu mới. Mặc kệ thiên hạ nghĩ gì, tiền vào túi mới là đạo lý.
Lúc ấy, bên Tần gia cũng phái người đến quanh quẩn gần cửa tiệm của nàng. Ban đầu còn tưởng nàng bị ế hàng, ai ngờ lại thấy nàng lôi ra thịt heo bán, giá còn rẻ đến giật mình. Kẻ đó sợ hãi chạy vội về báo tin.
Hai vợ chồng Tần gia nghe xong tức nổ đom đóm.
Tần Tỏa Trụ tức giận mắng:
“Con tiện nhân ấy, lấy đâu ra thịt heo mà bán?”
Mặt thê tử hắn cũng giật giật theo từng cơn tức:
“Ta xem ra nó đã biết chuyện của ta rồi, nên mới ngang nhiên đối đầu. Cứ xem nó chịu được mấy ngày!”
Tần Tỏa Trụ rút d.a.o bếp chặt “rầm” lên thớt:
“Được, vậy chúng ta bán còn rẻ hơn nó!”
Hai vợ chồng lập tức ra trước cửa tiệm rao bán.
Thế là dân nghèo được phen mừng rỡ như mở hội.
Bình thường mua một khúc thịt cũng phải hơn mười đồng, hôm nay quả thực như vớ được vàng, ai nấy đều thi nhau móc tiền ra mua.
La Vân Khỉ giả vờ đi chợ, dạo một vòng qua cửa hàng Tần gia, lạnh lùng cười một tiếng.
Thịt của nàng vốn không tốn đồng nào, bọn họ muốn chơi? Nàng đây thề sẽ chơi đến cùng.