Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Chương 161

La Vân Khỉ thuận miệng hỏi một câu:

“Tiền ấy, sao mà có?”

Lưu Thành Vũ ha hả cười vang, đáp:

“Thật tình mà nói, mấy đồng bạc này đều là nó… đánh bạc thắng được đó, đại tỷ!”

“Đánh bạc?”

La Vân Khỉ khẽ sững người.

Lý Thất ngượng ngùng cười, cúi đầu nói nhỏ:

“Tổ phụ ta khi còn sống là một tay lão giang hồ, trước lúc mất đã dạy ta vài chiêu. Nếu không vì nương ta mất, trong nhà không còn đồng nào, ta cũng chẳng dám bước chân vào chốn đó.”

Đôi mắt La Vân Khỉ lập tức trừng to, quả là "vô tâm trồng liễu liễu xanh um", không ngờ thiếu niên gầy guộc trước mắt, chính là Lý Thất trong truyện nàng từng đọc.

Nếu thật là hắn, còn chần chừ gì nữa?

Dẫu nàng chẳng chủ động báo thù La gia, thì La gia sớm muộn cũng sẽ tìm cách đối phó nàng.

 

Nghĩ vậy, khóe môi nàng khẽ nhếch lên, nhìn Lý Thất cười nói:

“Không ngờ ngươi còn có bản lĩnh ấy. Vậy chẳng hay… có bằng lòng giúp đại tỷ một chuyện không?”

Lý Thất lập tức gật đầu:

“Đại tỷ có gì cứ phân phó.”

La Vân Khỉ cười nói:

“Ta muốn ngươi lại đi đánh một ván, cược lớn vào. Ngươi cần bao nhiêu vốn, đại tỷ đều lo liệu cho.”

Lý Thất ngẩn người:

“Cái này…”

Lưu Thành Vũ cũng không hiểu đầu đuôi:

“Đại tỷ, ngươi đây là…?”

Giọng La Vân Khỉ thoáng lạnh đi:

“Cái sòng bạc ấy là của La gia mở, lần trước ta bị bắt, cũng là do bọn họ giở trò.”

Tuy biết xúi giục người đánh bạc chẳng phải điều tốt, nhưng đây là tình tiết trong truyện, dù Lý Thất hôm nay không đi, mai kia cũng sẽ đi. Nàng chỉ là khiến mọi chuyện diễn ra sớm hơn một chút mà thôi.

 

Nàng lại quay sang Lý Thất nói tiếp:

“Nếu ngươi thắng, tiền lời đều là của ngươi. Nhưng ngươi phải hứa với ta một việc: sau lần này, phải chuyên tâm luyện võ, không được bước chân vào sòng bạc nữa.”

Lý Thất vẫn chưa tin đây là chuyện thật, bất giác nhìn sang Lưu Thành Vũ.

Lưu Thành Vũ thì đã rõ ân oán giữa La Vân Khỉ và La gia, nghe nói là sòng bạc của La gia thì liền vỗ mạnh vào vai Lý Thất:

“Tiểu tử, ngươi chẳng luôn miệng nói muốn báo ân đại tỷ hay sao? Giờ là cơ hội tốt đấy, việc này ngươi nhất định phải giúp.”

Thấy sư huynh đã nói thế, Lý Thất cũng gật đầu:

“Được, ta đi! Tiền vốn không cần nhiều, một trăm đồng bạc là đủ.”

“Được.”

Sắc mặt La Vân Khỉ lộ vẻ vui mừng, lại căn dặn thêm:

“Chỉ là… đã là chỗ của La gia thì đám thủ hạ canh giữ tất không ít. Hai người các ngươi không thể cứ thế mà đi, nhất định phải mang theo vài người.”

Lưu Thành Vũ cười đáp:

“Đại tỷ cứ yên tâm, người trong võ quán ta không thiếu, sư phụ cũng chẳng quản ngặt, chuyện này giao cho ta là được.”

“Vậy thì tốt.”

La Vân Khỉ nói xong liền đi vào hậu viện, xách ra hai trái dưa hấu lớn.

“Đây, hai đứa mang về ăn, coi như đại tỷ đãi các ngươi. Đợi xong việc, còn có cái tốt khác.”

Lưu Thành Vũ và Lý Thất vội xua tay từ chối, La Vân Khỉ cười:

“Cầm đi, cũng chẳng phải ta cho không đâu. À, ăn xong thì nhớ mang hạt trả lại cho ta.”

Giờ đúng lúc gieo trồng, nàng muốn tự trồng lấy dưa hấu, để người ta khỏi nói ra nói vào.

Sau đó nàng lại lấy ra một trăm đồng bạc đưa cho Lý Thất:

“Vậy ta chờ tin lành của các ngươi.”

Lưu Thành Vũ đáp một tiếng rồi rảo bước ra khỏi tiệm, nhưng vừa đi được mấy bước đã quay đầu trở lại.

“Đại tỷ, có phải ngươi đã đắc tội với ai rồi không? Cả con phố này hôm nay ai cũng đua nhau bán rau rẻ quá trời.”

Đúng lúc La Vân Khỉ đang lo nghĩ chuyện này, nghe vậy liền bảo:

“Ta cũng đang thắc mắc đây, vừa hay hai ngươi đến, giúp ta đi thăm dò xem rốt cuộc là ai đang giở trò sau lưng.”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận