Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Chương 152

Rời khỏi cửa tiệm, La Vân Khỉ liền thẳng đường đến võ quán.

Lưu Thành Vũ đang cởi trần luyện quyền giữa sân, thoáng trông thấy La Vân Khỉ liền vội vàng bước ra nghênh đón.

“Đại tỷ, sao tỷ lại tới đây?”

La Vân Khỉ liếc mắt vào trong sân:

“Lý Thất có mặt không? Ta muốn hỏi hắn vài câu.”

“Có, có, để ta gọi ngay cho tỷ.”

 

Lưu Thành Vũ không nói hai lời, lập tức gọi Lý Thất ra.

“Đại tỷ, tỷ tìm ta có chuyện gì sao?”

Lý Thất tính tình rụt rè, gãi đầu có chút thẹn thùng.

La Vân Khỉ đưa mắt đánh giá một lượt. Chỉ thấy Lý Thất vóc người gầy gò, mặt mũi thanh tú, trông thế nào cũng không giống kẻ sa vào cờ bạc. Huống chi, hắn vẫn chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi.

Nàng khẽ lắc đầu, mỉm cười nói với cả hai:

“Không có gì, chỉ là muốn hỏi dạo này các ngươi thế nào thôi.”

Lưu Thành Vũ hơi khó hiểu: “Đại tỷ, tỷ có chuyện gì cứ nói thẳng, Lý Thất là huynh đệ tốt của ta, ta tuyệt chẳng giấu giếm.”

“Thật sự không có việc gì, ta chỉ là đi ngang qua, tiện ghé xem một chút. Thấy các ngươi bình an là ta yên tâm rồi.”

La Vân Khỉ phất tay với cả hai, đoạn quay người rời đi.

Lưu Thành Vũ cùng Lý Thất đứng ở cửa, vẻ mặt còn ngơ ngác.

Ra khỏi hẻm nhỏ, La Vân Khỉ thầm nghĩ: “Làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy, chỉ là trùng tên thôi.”

Theo như cốt truyện trong sách, La gia cũng chỉ vênh váo được thêm chừng hai tháng nữa. Dù sao kết cục của bọn họ cũng là lưu lạc ăn xin, cần chi phải vội?

 

Nghĩ tới những dòng miêu tả thảm thương về La gia trong truyện, lòng nàng lại dần thấy thỏa mãn.

Giờ đây nàng đã được tuyên trắng án chuyện yêu quái, La gia dù có muốn gây chuyện thì cũng khó có thể làm nên trò trống gì.

Có vậy mới thấy, từ nay nàng bán hàng cũng chẳng cần lén lút giấu diếm nữa.

Trở lại tiệm, La Vân Khỉ lại bày ra đống hoa quả trước kia từng bị ép cất giấu. Tạ Tường Vi thì bận bịu thêu nhãn hiệu lên đôi giày của nàng, chẳng thèm hỏi một câu đồ từ đâu mà đến.

Một ngày trôi qua, nàng lại kiếm thêm gần trăm đồng tiền, lòng đầy phấn chấn với tương lai. Tối đến, nàng cầm áo lót mùa hè mà Tạ Tường Vi may cho hai đứa nhỏ, trở về nhà.

Hàn Mặc đã về trước, trông thần sắc có phần u ám.

La Vân Khỉ lấy làm lạ, kéo tay hắn hỏi:

“Sao thế? Ai chọc giận đệ rồi à?”

“Không sao mà, đệ vẫn ổn.”

Hàn Mặc gượng gạo cười một cái, trông chẳng tự nhiên chút nào.

La Vân Khỉ gặng hỏi cũng không ra, bèn đi tìm Hàn Diệp, nhưng hắn lại chẳng phát hiện tiểu đệ có gì khác thường, còn trách nàng nghĩ nhiều.

La Vân Khỉ đành chịu, dù gì cũng là tiểu thúc, nàng làm tẩu tử cũng không tiện dò xét sâu thêm.

Một đêm trong ngục, mệt mỏi khôn cùng. Ăn cơm xong, nàng định đi nghỉ, chợt nhớ ra áo mùa hè cho Hàn Diệp còn chưa cắt, bèn định đo người trước rồi để Tạ Tường Vi giúp cắt mẫu.

Vừa bước vào phòng Hàn Diệp, liền trông thấy trên bàn có một miếng ngọc bội sáng nước, thoáng nhìn đã biết giá trị không nhỏ, sắc mặt nàng bất giác trầm xuống.

Hàn Diệp lập tức đoán ra tâm tư nàng, vội đứng dậy nói:

“Nương tử, nàng chớ nghĩ nhiều. Khối ngọc này là do Lục đại nhân tặng. Nàng còn nhớ lần trước khi ta chưa đến trấn, có lần ta về nhà mà chẳng mang theo một đồng không?”

La Vân Khỉ chợt nhớ đến ngày nàng xuyên không tới đây — hôm ấy, Hàn Diệp trở về tay trắng. Theo trong sách, hắn đã gặp một kẻ ăn xin, đem hết tiền cho người ta, mà người đó thực ra lại là một vị đại quan. Lẽ nào chính là vị Lục đại nhân kia?

Chẳng mấy chốc, lời của Hàn Diệp đã chứng thực suy đoán trong lòng nàng. La Vân Khỉ liền hỏi đại nhân ấy họ gì, Hàn Diệp đáp: “Họ Lục.”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận