Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 160
Quan Tuyết Yến mỉm cười, khẽ nói:
“Không có chuyện thì không được đến sao? Mẫu thân ta uống thuốc hôm qua, chóng mặt đã đỡ hơn nhiều, bà dặn ta tới đây cảm tạ huynh.”
Hàn Diệp điềm đạm đáp:
“Chỉ là việc nhỏ, muội và bá mẫu không cần để tâm.”
Quan Tuyết Yến đã bước vào sân, đem hộp cơm trong tay đưa cho hắn:
“Đây là canh gà ta hầm cho mẫu thân, bà cứ nằng nặc bảo ta mang một nửa tới cho huynh, bảo huynh nhất định phải ăn lúc còn nóng.”
Hàn Diệp vội ngăn lại:
“Ta đã ăn cơm rồi, muội cứ mang về đi.”
Nhưng Quan Tuyết Yến đã đặt hộp lên bàn trong sân, cười nói:
“Ăn cơm rồi thì uống thêm chút canh, có no được đâu? Đây là một mảnh tâm ý của mẫu thân, huynh mà không uống thì ta không đi đâu.”
Thấy nàng cương quyết, Hàn Diệp không còn cách nào khác, đành cầm bát lên, uống một hơi hết sạch.
Quan Tuyết Yến nhìn hắn với ánh mắt đầy thỏa mãn, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm.
“Thế nào, có ngon không?”
Hàn Diệp gật đầu:
“Cũng được. Đa tạ muội và bá mẫu. Nhưng sau này xin đừng mang đồ đến nữa. Nương tử ta nấu ăn rất ngon, nhà ta cũng không thiếu thứ này.”
Lời Hàn Diệp đã nói rất rõ ràng, hắn vốn không có tâm tư gì, lại càng không muốn khiến La Vân Khỉ hiểu lầm.
Quan Tuyết Yến lại tự động bỏ qua những lời mình không muốn nghe, chỉ cười nhẹ nói:
“Dù sao cũng là đồ dư, ta và mẫu thân ăn không hết. Chỉ cần Hàn đại ca không chê là được.”
Hàn Diệp lập tức nhíu mày sâu hơn vài phần. Hắn thật muốn nói rõ ràng, nhưng lại sợ lời quá nặng sẽ tổn thương nàng, đành nói:
“Bệnh của bá mẫu dễ tái phát, muội ngàn vạn lần không nên để người một mình ở nhà. Mau quay về đi, ta còn phải học bài.”
“Được rồi, vậy ta sẽ tới thăm huynh vào ngày khác.”
Quan Tuyết Yến xách hộp cơm rời khỏi sân. Nàng vốn nghĩ rằng, vì phụ thân mình mà Hàn Diệp sẽ coi nàng như kẻ thù. Nào ngờ hôm qua nàng khóc cầu, hắn lại chịu giúp. Điều đó khiến trái tim vốn nguội lạnh của nàng, bất giác lại gợn lên vài gợn sóng.
Canh hôm nay kỳ thực là nàng cố tình giữ lại, chỉ để được gặp Hàn Diệp một lần. Nghĩ đến cảnh hắn uống canh, nàng bất giác mím môi mỉm cười.
---------------------
Phía La Vân Khỉ đã tới sạp hàng, hoàn toàn không ngờ rằng Quan Tuyết Yến bên kia lại một lần nữa nổi lòng cũ.
Nhân lúc Tạ Tường Vi chưa tới, nàng tranh thủ sắp xếp lại hàng hóa. Vì rau và thịt khó sắp cùng nhau, nên nàng tạm chưa bày ra. Nào ngờ vừa ngẩng đầu, nàng phát hiện một điều kỳ lạ.
Những cửa tiệm xưa nay vắng như chùa bà đanh, hôm nay lại đông nghịt người.
La Vân Khỉ lấy làm hiếu kỳ, bước đến gần nghe ngóng, hóa ra là đang đại hạ giá.
Liếc nhìn sang các sạp khác, cũng đều là vậy. Nàng không khỏi cau mày.
Chợ phiên này rau nhà nàng là rẻ nhất, nào ngờ hôm nay người ta bán rẻ như cho không. Chuyện này là sao?
Chẳng lẽ họ cũng giống nàng, làm ăn không vốn?
La Vân Khỉ càng nghĩ càng thấy nghi, đang định bước sang thăm dò thì bỗng thấy Lưu Thành Vũ dẫn theo Lý Thất đến.
“Các ngươi tới đây làm gì vậy?”
La Vân Khỉ liếc mắt nhìn hai người, lúc này mới phát hiện trên tay Lý Thất quấn một dải vải trắng — tỏ lòng hiếu thảo để tang.
Lưu Thành Vũ cười hiền nói:
“Hắn cứ nằng nặc đòi trả tiền cho tỷ, nên ta dẫn hắn đến đây.”
Lý Thất đã sớm lấy ra hai mươi đồng tiền, nét mặt có phần ngượng ngùng, lên tiếng:
“Đa tạ tỷ, đại tỷ.”
Lưu Thành Vũ bồi thêm lời:
“Ta cũng vừa biết số bạc hắn mượn là để lo hậu sự cho mẫu thân. Đứa nhỏ này, miệng kín như bưng.”
La Vân Khỉ không vội nhận tiền, nàng nhìn Lý Thất, giọng nói mang đầy quan tâm:
“Tiền có đủ dùng không? Đại tỷ không vội, nếu còn cần thì cứ giữ lấy dùng trước.”
Ánh mắt Lý Thất lộ rõ sự cảm kích, cố chấp nhét tiền vào tay nàng:
“Đủ rồi đại tỷ, thật sự cảm ơn tỷ.”
Lưu Thành Vũ liền chen vào, cười nói:
“Đại tỷ, tỷ biết hắn lấy đâu ra số tiền đó không?”