Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 155
La Vân Khỉ khẽ gọi một tiếng, nhưng hắn lại chẳng hề ngoảnh đầu, nàng đành thôi không gọi nữa.
Tạ Tường Vi đứng bên cạnh, thì thầm than phiền:
“Chuyện gì vậy chứ? Vào võ quán kết giao được mấy người, thế mà thân thiết còn hơn với tỷ muội trong nhà.”
La Vân Khỉ mỉm cười, chậm rãi nói:
“Thành Vũ đang độ tuổi kết bạn lập chí, quen biết thêm mấy người cũng tốt. Xưa có câu: ‘Thêm bạn, thêm đường đi’.”
Tạ Tường Vi tuy gật đầu, song vẫn không khỏi lo lắng:
“Nói thì là vậy, nhưng nhị ca vốn tính tình ngay thẳng đơn thuần, chỉ sợ kết giao phải hạng người không tốt.”
La Vân Khỉ cười dịu dàng:
“Ta thấy tiểu tử Lý Thất kia cũng không tệ. Thôi bỏ đi, có hai mươi đồng tiền thôi mà, đừng nghĩ ngợi nhiều.”
Nói xong liền kéo Hàn Dung đi học chữ.
Đến giờ ngọ, ba người nhóm bếp nấu nồi lẩu cay ở hậu đường.
Thêm vào vừng xay, hương vị rõ ràng thơm ngon hơn hẳn mấy hôm trước. Ngay cả Tạ Tường Vi – người vốn ít hứng thú với ăn uống – cũng không kìm được mà khen ngon liên hồi.
Chỉ là, La Vân Khỉ vẫn thấy chưa trọn vẹn.
Nếu có thêm vài lát thịt dê hoặc thịt bò thì thật là hoàn hảo, có thể làm xiên nướng hoặc nổi lẩu. Mỗi khi nghĩ đến, nước miếng nàng đều không kìm được mà chảy ra.
Vừa trở lại tiền đường, liền thấy trước cửa lại tụ đông không ít người, ai nấy đều bàn tán không thôi, hỏi trong phòng đang nấu món gì mà thơm đến thế.
La Vân Khỉ không khỏi đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: từ nay về sau tuyệt đối không thể ăn trong tiệm nữa, bằng không chẳng biết sẽ lại truyền ra lời đồn gì, nàng cũng không muốn lại bị gọi vào nha môn.
Một ngày trôi qua yên ổn, về đến nhà, La Vân Khỉ hầm một nồi sườn, nói là mua ở chợ để tránh Hàn Diệp nghi ngờ.
Hàn Mặc vốn rất thích ăn sườn, vậy mà hôm nay lại chẳng mấy hứng thú, ngược lại còn trầm mặc hơn cả mấy hôm trước.
Hàn Diệp cũng nhận ra điều bất thường, gặng hỏi nửa ngày cũng không moi được gì, không khỏi cau mày, đôi mày kiếm nhíu chặt:
“Đứa nhỏ này rốt cuộc làm sao vậy?”
La Vân Khỉ cũng trăm mối không thông, suy nghĩ rồi nói:
“Hay là tiên sinh ở học đường đã trách mắng gì đó? Mai chàng tiện đưa đệ ấy đi học thì hỏi thử xem.”
Hàn Diệp gật đầu:
“Được, mai ta sẽ hỏi thử xem ở trường có chuyện gì.”
Lúc hai người đang nói chuyện, Hàn Mặc trong phòng đã đốt nến, ngồi đọc sách bên ánh đèn.
Từ khi đến học đường, mỗi ngày Hàn Mặc đều chuyên tâm viết chữ đọc sách, không còn chạy nhảy như trước, vẻ nghiêm túc khiến ngay cả Hàn Diệp cũng cảm thấy hổ thẹn.
Chỉ là khổ cho La Vân Khỉ, bận trước bận sau, phải lo chu toàn cho hai kẻ đọc sách trong nhà.
Thấy nàng ngày càng gầy đi, Hàn Diệp không khỏi xót xa, đưa tay kéo nàng vào lòng.
Hai người cứ thế lặng lẽ đứng trong sân, tận hưởng khoảnh khắc tĩnh lặng hiếm hoi.
La Vân Khỉ nhẹ khép mắt, như thể sắp ngủ, nhưng trong lòng vẫn nghĩ vẩn vơ: lần nâng cấp siêu thị tiếp theo không biết sẽ có thứ gì bất ngờ? Liệu có thể ăn lẩu hay thịt nướng không?
Bỗng thấy dưới chân nhẹ bẫng, nàng giật mình kêu khẽ.
Chưa kịp phản ứng, người đã bị Hàn Diệp bế ngang lên, theo bản năng nàng liền vòng tay ôm lấy cổ hắn.
“Chàng… chàng làm gì vậy?”
Hàn Diệp khẽ cười, giọng trầm thấp thì thầm bên tai:
“Ta muốn cùng nàng đàm đạo dưới ánh nến.”
“Không… không cần đâu, ta phải quay về rồi…”
“Về đâu chứ?”
Hắn bật cười, chẳng đợi nàng phản kháng, đã ôm nàng đi thẳng vào phòng mình.
Khuôn mặt La Vân Khỉ lập tức đỏ bừng.
Tiểu oan gia này, rốt cuộc là nhịn không nổi nữa sao?
Phải làm sao bây giờ?
Nghĩ đến vị Cửu công chúa trong tương lai – người mà nàng không thể chống lại – La Vân Khỉ không dám dấn thân quá sâu, vội vã ôm lấy bụng, viện cớ:
“Chàng… chớ làm càn, vết thương của thiếp vẫn chưa lành hẳn đâu.”
Hàn Diệp gật đầu, giọng càng thêm dịu dàng:
“Ta biết, ta chỉ muốn cùng nàng tâm sự bên ánh nến.”
Hắn thổi tắt đèn, nằm xuống bên nàng.
La Vân Khỉ căng thẳng đến mức lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi.
Lời của nam nhân sao có thể tin được? Ai mà tin, đúng là có quỷ.
May thay, Hàn Diệp không có hành động nào vượt quá giới hạn, chỉ nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, để nàng gối đầu lên cánh tay mình.
“Dạo này nàng vất vả quá rồi, đêm nay đừng nghĩ gì cả, cứ ngủ cho ngon.”
Nói xong liền dịu dàng vỗ nhẹ sau lưng nàng như dỗ dành hài tử.
Tiếng vỗ theo tiết tấu đều đặn khiến La Vân Khỉ dần thấy buồn ngủ, không kìm được mà rúc vào lòng hắn, thiếp đi trong mơ màng.
“Đừng…”
Nàng vội nắm lấy bàn tay đang không yên phận, khẽ khàng nói:
“Đừng mà… vết thương của ta vẫn còn đau…”
Hàn Diệp lập tức tỉnh táo, nụ hôn nóng bỏng chuyển thành dịu dàng trìu mến.
Chốc lát sau, hắn buông nàng ra, khẽ thì thầm bên tai:
“Xin lỗi nàng… ngủ ngon đi.”
Bàn tay ấm áp lại tiếp tục nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.
La Vân Khỉ vừa cảm động, lại vừa thấy hổ thẹn.
Một nam tử đang độ tuổi tráng niên, lại cứ phải nhìn mà chẳng được chạm, chẳng phải là quá thiệt thòi cho hắn sao?
Nghĩ đến đó, nàng liền cắn môi, mặt đỏ như ráng chiều.
Nàng lại đang suy nghĩ vẩn vơ gì thế này...
Tương lai của hắn, há lại thiếu nương tử đâu, cớ gì mình phải bận lòng đến vậy...
Đang nghĩ ngợi m.ô.n.g lung, chợt nghe bên tai truyền đến tiếng ngáy khe khẽ của Hàn Diệp, La Vân Khỉ không khỏi trợn trắng mắt.
Xem đi, người ta còn ngủ ngon hơn cả mình nữa kìa.
Nàng khẽ ngáp một cái, cũng theo đó mà đi gặp Chu Công.
Có lẽ bởi đêm nay ngủ ngon, nên sáng sớm hôm sau, La Vân Khỉ đã tỉnh giấc rất sớm.
Nàng phát hiện mình vẫn còn đang gối đầu lên cánh tay của Hàn Diệp, liền vội vàng ngẩng đầu lên.
Tên ngốc này, đến một chút cũng chẳng biết xoay trở, cánh tay giờ sợ là tê rần đến chẳng còn cảm giác rồi.
Ánh mắt nàng khẽ dời xuống gương mặt càng lúc càng tuấn tú của hắn, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó gọi thành tên.
Hàn Diệp khi ngủ, hay có thói quen khẽ nhíu mày, giữa trán nổi lên một nếp nhăn hình chữ Xuyên. La Vân Khỉ không nhịn được, liền đưa tay muốn vuốt phẳng nếp nhăn ấy.
Không ngờ dù nàng động tác rất khẽ, vẫn khiến Hàn Diệp thức giấc.
Hắn mỉm cười nắm lấy tay nhỏ của nàng, dịu giọng nói:
“Trời hãy còn sớm, nàng cứ ngủ thêm một lát nữa đi.”
Nhớ đến nụ hôn đêm qua, khuôn mặt La Vân Khỉ lập tức đỏ bừng, nàng vội rút tay về, tim đập thình thịch, vội vàng bò dậy.
“Thiếp ngủ đủ rồi, dậy chuẩn bị cơm thôi.”
Hàn Diệp còn muốn ôm nàng thêm chút nữa, La Vân Khỉ đã nhẹ chân chạy mất.
Nhìn bóng dáng nàng thoắt cái đã biến mất như thỏ con, Hàn Diệp không khỏi bật cười bất lực.