Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 151
Vốn dĩ vụ án này chỉ cần do phụ thân hắn xử lý là xong, ai ngờ lại xuất hiện một vị tuần án đại nhân, khiến lòng hắn bồn chồn không yên.
Trong thoáng chốc, trà đã uống đến ba ấm, cuối cùng cũng từ tiểu tư nghe được tin tức — Lục Hằng Thông đã giao toàn bộ vụ án lại cho phụ thân hắn xử lý. Trái tim treo lơ lửng suốt đêm cuối cùng cũng được thả xuống.
Hành động của nhi tử, Phương phu nhân đều thu vào trong mắt, không khỏi thở dài, đuổi tiểu tư lui xuống, rồi kéo Phương Lộc Chi ra một bên.
“Lộc Chi à, mẫu thân biết La tiểu nương tử ấy là người hiểu lễ nghĩa, dung mạo đoan trang, nhưng dù nàng ta có tốt thế nào, thì cũng đã là người có phu quân rồi. Con là nhi tử của huyện lệnh, không thể hồ đồ mà làm ra chuyện gì vượt quá khuôn phép đâu đấy.”
Phương Lộc Chi bị mẫu thân nói vậy liền đỏ bừng mặt, ấp úng đáp: “Mẫu thân nói gì vậy, nhi tử chỉ là không muốn để oan uổng người tốt, làm tổn hại đến danh tiếng phá án của phụ thân thôi.”
Phương phu nhân nói: “Con là con của ta, tâm tư của con sao ta lại không hiểu? Mấy hôm trước con đòi vào Thiên Thừa thư viện, có phải cũng là vì La Vân Khỉ không?”
Phương Lộc Chi bực mình quay người lại: “Nàng ta có học ở thư viện đâu, con vì nàng ta mà vào đó làm gì? Hơn nữa thư viện cũng đã đóng cửa rồi, mẫu thân đừng nhắc nữa.”
Thấy nhi tử nổi giận, Phương phu nhân đành nuốt lời muốn nói vào lòng.
“Được được, con không có tâm tư gì khác thì ta cũng không nói thêm. Giờ cũng sắp đến mùa thi rồi, mẫu thân chỉ mong con học hành đàng hoàng, lấy được công danh trở về, đừng cả ngày rong chơi lêu lổng nữa.”
“Mẫu thân, con buồn ngủ rồi.”
Phương Lộc Chi không nhịn được kêu lên một tiếng, rồi cởi giày leo lên giường nằm xuống.
Phương phu nhân cũng hết cách, đành thở dài một tiếng, rời khỏi phòng.
------------------
Ngày hôm sau.
Công đường mở lại.
Nhân chứng do bị tra hỏi suốt đêm, vừa lên công đường liền khai ra mọi chuyện.
Phương huyện lệnh lập tức cho truyền phụ tử La gia tới, xử phạt hai phụ tử La Kim Quế ra trước cửa tiệm quỳ lạy nhận tội, thay La Vân Khỉ rửa sạch tiếng oan, trả lại thanh danh; còn hai nhân chứng thì mỗi người bị đánh roi hai mươi trượng, sau đó thả về.
Vừa ra khỏi nha môn, La Vân Khỉ không nhịn được mà hít sâu một hơi không khí trong lành.
Không khí tự do thật là dễ chịu!
Không ngờ cả nhà tuân thủ pháp luật, cuối cùng lại liên tiếp vướng vào chuyện quan phủ, đúng là khiến người ta cạn lời.
Hàn Diệp đã bước nhanh tới đón: “Nương tử!”
Thấy mi mắt hắn sưng đỏ, hiển nhiên một đêm không ngủ, La Vân Khỉ không khỏi xót xa.
“Thiếp đã nói không sao rồi, chàng cớ gì phải khổ đợi nơi đây?”
Hàn Diệp nắm lấy tay nàng, giọng đầy tình cảm: “Ngày ta mang oan, nương tử đã vì ta mà bôn ba khắp nơi. Nay đổi lại là nàng, vi phu há có thể để nàng cô đơn chịu khổ nơi lao ngục?”
Nghe hắn nói, lòng La Vân Khỉ dâng lên một cơn ấm áp, hai người tay nắm tay trở về tiệm.
Không bao lâu, phụ tử La Kim Quế đã đến trước cửa, dáng vẻ ủ rũ cúi đầu. La Vân Khỉ hừ lạnh một tiếng, vốn không muốn nhìn đến họ, lần này La gia thật sự đã chọc giận nàng rồi. Dù Lý Thất có phải là người đó hay không, nàng cũng nhất định phải đi thử một lần.
Đang suy nghĩ, La Kim Quế đã cất giọng the thé la lớn:
“Thưa bà con cô bác, là lỗi của chúng ta! La Vân Khỉ không phải yêu quái, tất cả chỉ là chúng ta ăn nói bừa bãi!”
La Thiên Phúc cũng nói theo: “Chúng ta sai rồi, xin dập đầu tạ lỗi với La Vân Khỉ, nàng thực sự không phải yêu tinh gì cả.”
Hai phụ tử, người nói trước, người nói sau, chẳng bao lâu đã khản cả giọng. La Vân Khỉ trong lòng khoái chí, dù sao cũng cả một buổi sáng, để xem họ có thể cầm cự được bao lâu.
Nàng để Hàn Diệp về nghỉ ngơi, rồi cùng Tạ Tường Vi dựng lên một chiếc nồi nhỏ, nấu một chậu lẩu cay tê, vừa ăn vừa nhìn hai người ngoài cửa múa may như khỉ diễn trò.
Không ngờ hương thơm của món lẩu lại lan tỏa quá mạnh, chẳng mấy chốc đã thu hút một đám người vây lại.
La Vân Khỉ sợ lại sinh chuyện đàm tiếu, bèn cùng Tạ Tường Vi nhanh tay mang hết đồ vào hậu viện. Đến khi quay ra, phụ tử La gia đã sớm chuồn mất dạng.
Nhìn bóng dáng hai người dần xa, La Vân Khỉ lạnh lùng hừ một tiếng.
“Tam muội, muội trông tiệm một lát, ta đi tìm Thành Vũ một chuyến.”