Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 157
La Vân Khỉ thần sắc lạnh nhạt, khí thế không hề suy giảm.
“Cho dù lão Thiên Vương có đến, ta cũng chỉ nói một câu: Muốn bạc, trước hết phải xin lỗi Hàn Mặc.”
Vừa thấy phụ nhân kia túm lấy tỷ tỷ mình, Hàn Mặc liền nhào tới, cúi đầu cắn mạnh một cái vào tay nàng ta.
“Không cho ngươi động vào tỷ tỷ ta!”
Phụ nhân kia đau quá liền buông tay.
Người trong thư viện vội chạy đến, nhanh chóng kéo hai bên ra.
Phụ nhân vốn quen thói ngang ngược, giờ liên tiếp bị ép phải nhún, mặt mũi lập tức đỏ như gan heo.
“Đồ họ La kia, ngươi cứ chờ đấy cho ta!”
La Vân Khỉ phủi lại vạt áo, hờ hững nhìn nàng, lạnh lùng nói:
“Không cần chờ, hôm nay phải xử cho xong việc này. Mau xin lỗi đệ ta đi.”
Thấy La Vân Khỉ lợi hại như thế, hai đứa trẻ khác sợ hãi đến run người, vội vàng cúi đầu nói lời xin lỗi:
“Chúng ta sai rồi, sau này sẽ không bắt nạt Hàn Mặc nữa.”
Nhìn y phục của hai đứa trẻ là biết bọn chúng không phải con nhà giàu có, La Vân Khỉ cũng chẳng có ý làm khó. Một khi đã nhận sai thì nàng cũng cho qua.
Dù sao trẻ con chơi cùng nhau, cũng khó tránh khỏi lúc va chạm.
La Vân Khỉ dịu giọng, đưa tay xoa đầu bọn trẻ, dịu dàng bảo:
“Biết sai là tốt. Chỉ cần các ngươi không bắt nạt Hàn Mặc nữa, đệ ta cũng sẽ không chấp nhặt đâu.”
Hai đứa nhỏ thấy nàng không hung dữ, lại càng có cảm tình, vội cúi đầu nói:
“Cảm ơn tỷ tỷ, chúng ta cam đoan sau này không bắt nạt Hàn Mặc nữa.”
“Vậy thì tốt, mau quay lại học hành đi.”
Nhi tử của phụ nhân kia định len theo sau lưng chúng mà đi, lại bị La Vân Khỉ đưa tay chặn lại.
Hôm nay mà để hắn chạy thoát, ngày mai Hàn Mặc lại bị ức hiếp.
Ở thời cổ đại này, nàng chỉ có mấy người thân này thôi. Hơn nữa, Hàn Diệp là nam tử, lẽ nào lại đến thư viện vì vài chuyện lặt vặt này, chỉ có nàng – tỷ tỷ – mới ra mặt được.
“Không được đi.”
La Vân Khỉ tròn mắt, đôi mắt phượng bừng khí sắc lạnh, khiến đứa nhỏ sợ đến đứng như trời trồng.
Phụ nhân tức đến độ lại lao về phía nàng, bị người xung quanh giữ chặt không cho động thủ.
“Cũng chỉ là chuyện trẻ con thôi, Tần tẩu tử, thôi bỏ đi vậy.”
Phụ nhân biết mình không thể đánh được La Vân Khỉ, mặt mày càng thêm tức giận, như gan heo sắp nổ tung.
Miệng đầy nước bọt mắng lớn:
“Muốn con ta xin lỗi cũng được, nhưng ngươi phải đưa một trăm đồng chữa thương, một đồng cũng không thiếu!”
La Vân Khỉ cười khẩy – rõ ràng là muốn giở trò vòi tiền.
“Được thôi, chẳng phải một trăm đồng sao.”
Một trăm đồng chẳng đáng là bao với nàng, nhưng thể diện của đứa nhỏ thì không thể để mất.
Nàng thò tay vào trong áo, lôi ra đúng một trăm đồng tiền.
“Cho con ngươi quỳ xuống mà nói.”
“Dựa vào đâu mà bắt con ta quỳ?!”
La Vân Khỉ cười lạnh:
“Muốn lấy nhiều tiền như vậy, lễ tiết tất nhiên cũng phải khác biệt.”
Một trăm đồng, cũng đủ để phụ nhân kia bán không ít thịt lợn rồi.
Phụ nhân liếc nhìn đống tiền trong tay nàng, cắn răng một cái, đá mạnh vào nhi tử.
“Tần Trọng! Còn không mau quỳ xuống xin lỗi!”
“Mẫu thân…” Tần Trọng rõ ràng không cam lòng, nhưng lại sợ bị mẹ đánh, đành quỳ xuống trước mặt Hàn Mặc.
“Xin lỗi Hàn Mặc, ta không nên mắng ngươi.”
Hàn Mặc mặt mày vẫn lạnh tanh, chẳng nói lời nào, chỉ thấy xót thay tỷ tỷ vì mất một trăm đồng tiền.
La Vân Khỉ khẽ vỗ vai đệ đệ, dịu dàng hỏi:
“Hàn Mặc, đệ có chấp nhận lời xin lỗi của hắn không?”
Hàn Mặc trầm mặc chốc lát, rồi gật đầu nhẹ.
“Tốt, vậy đệ quay lại học đi.”
Nói xong, La Vân Khỉ bước đến trước mặt phụ nhân kia, giơ tay đổ toàn bộ một trăm đồng tiền thẳng xuống đầu nàng ta.
“Được, tiền ta đã trả, từ nay hai bên coi như thanh toán xong.”
Phụ nhân bị ném đến ngẩn người, song vẫn cúi xuống nhặt tiền, đợi nàng ta nhặt xong, La Vân Khỉ đã rời đi từ lúc nào.