Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 163
Mặt trời đã ngả về tây, một ngày thoắt cái trôi qua.
Hôm nay, việc buôn bán ở các quầy đều tốt chưa từng có, hầu như nhà nào cũng bán sạch hàng.
Chỉ là — người vui kẻ buồn.
La Vân Khỉ vốn buôn bán không vốn, bán một đồng lời một đồng, lẽ nào so được với những thương nhân khác? Nàng hớn hở cầm bạc trở về, còn các thương hộ khác thì đều tụ về Tần gia.
Một người lên tiếng:
“Tần Tỏa Trụ, ngươi nói kế này liệu có ổn không?”
“Phải đấy, ta thấy tiểu tức phụ La gia kia bán hàng mà mặt mày phơi phới.”
Thê tử Tần gia hừ lạnh một tiếng, cất lời:
“Yên tâm đi. Hàng nhập vào đều tốn tiền cả, lẽ nào ả ta không phải bỏ vốn? Để con tiện nhân đó phá giá thị trường, chỉ cần chúng ta liên thủ, không quá vài ngày, ả ta ắt phải đến cầu xin.”
Một người khác cũng phụ họa:
“Đúng vậy, nếu không trị ả ta một phen, e thật khiến người ta tưởng bọn ta không làm gì được!”
“Chính là thế! Dù phải lỗ vài hôm, chỉ cần đuổi ả ta khỏi thị trường, sau này giá cả chẳng phải mặc cho chúng ta định đoạt hay sao?”
Mọi người kẻ trước người sau nói nhao nhao, ai nấy đều tưởng mình đã thấy được ánh bình minh — nào hay thứ chờ đợi họ, lại chính là địa ngục.
Còn La Vân Khỉ, chẳng mảy may bận lòng mấy lời sau lưng ấy. Nàng dẫn theo Hàn Dung đi đón Hàn Mặc, dọc đường thuận miệng hỏi han vài câu, biết được dạo này không ai bắt nạt hắn nữa, lòng nàng mới an ổn trở lại.
Về đến nhà, nàng trò chuyện đôi câu với Hàn Diệp, rồi vào bếp nấu cơm. Ăn xong lại giặt giũ quần áo cho lũ nhỏ, đến khi xong xuôi hết thảy, trời cũng đã tối om.
Thấy La Vân Khỉ vất vả như vậy, Hàn Diệp cầm sách, vừa đọc vừa ngồi trong sân bầu bạn cùng nàng.
Khi lấy nước xong, La Vân Khỉ duỗi lưng, ngẩng đầu ngắm những vì sao sáng tỏ trên trời, không khỏi thở dài xúc động.
Dù là ở thế giới nào, sao trời cũng sáng rỡ đến thế. Nàng chợt nhớ về quãng thời thơ ấu, khi còn gối đầu lên cánh tay mẫu thân ngắm sao, lòng bồi hồi khôn tả.
Tính ra, nàng đã đến nơi này được hơn hai tháng rồi, chẳng rõ mẫu thân nơi quê nhà giờ ra sao...
Vừa nghĩ đến mẫu thân, tâm trạng nàng lập tức trầm xuống, chẳng nén được một tiếng thở dài thật dài.
“Làm sao thế, nương tử? Có phải gần đây quá mệt nhọc không? Mai đừng ra tiệm nữa, nghỉ ngơi một ngày cho khoẻ, trong tiệm còn có Tường Vi kia mà.”
La Vân Khỉ vịn lấy thắt lưng, mỏi mệt nói:
“Mấy hôm nữa hãy tính. Dạo này không được, thiếp còn đang đánh một trận chiến.”
Hàn Diệp giật mình, vội đỡ lấy nàng, hỏi:
“Trận chiến gì vậy? Lẽ nào có kẻ bắt nạt nương tử sao?”
La Vân Khỉ khẽ cười:
“Ai dám bắt nạt thiếp chứ? Là thiếp đang bắt nạt người ta đó.”
“Ơ?” Hàn Diệp ngẩn người, đầy nghi hoặc.
La Vân Khỉ bật cười khúc khích:
“Chuyện buôn bán thôi mà, chàng đừng lo.”
Hàn Diệp đỡ nàng vào phòng, rồi quỳ xuống trước mặt nàng.
“Dạo này nương tử gầy hẳn đi, ta thật chẳng đành lòng thấy nàng vất vả như thế. Ngày mai nàng nghỉ ngơi, để ta ra tiệm thay. Rảnh rỗi cũng không lỡ việc đọc sách.”
La Vân Khỉ lập tức lắc đầu từ chối.
Hắn với Tạ Tường Vi là cô nam quả nữ ở cùng nhau, há chẳng phải khiến người ta dị nghị? Nàng không phải không tin hai người, nhưng thiên hạ miệng lưỡi khó lường, huống chi Tường Vi vẫn là cô nương chưa gả. Lại nữa, nếu Hàn Diệp biết đám thương hộ kia liên thủ gây khó dễ cho nàng, ắt hẳn sẽ không chịu ngồi yên.