Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Chương 165

Đưa cho Hàn Dung một quả trái cây, dặn nàng ra ngoài cửa chơi một lát, La Vân Khỉ liền tranh thủ thời gian bày biện hàng hóa.

Phàm là những món không được bọc bằng thủy tinh hay giấy dầu, nàng đều lấy ra bày bán, dù sao cũng là buôn bán đàng hoàng, cũng chẳng cần phải che che đậy đậy làm gì.

Chỉ là lúc đến quá gấp, quên mất chưa viết biển hiệu cho cửa hàng.

Ngoài ra, nàng còn muốn viết thêm một tấm bảng nhỏ, ghi vài câu như “Hôm nay có hàng giá đặc biệt”, như vậy mỗi ngày đều có thể có một món thật rẻ để thu hút người mua.

Chỉ tiếc hôm nay Tạ Tường Vi lại đến trễ, La Vân Khỉ đành tạm gác lại ý định về nhà sớm.

Các cửa hàng khác trong chợ cũng đã mở cửa, ai nấy đều học theo La Vân Khỉ, mỗi nhà đều cử người ra đứng trước cửa hô hào, lôi kéo khách.

La Vân Khỉ khẽ cười khinh, lại dựng một chiếc bàn nhỏ trước cửa, bày hết thịt heo lên trên, rồi hắng giọng một cái, chống nạnh lớn tiếng rao:

“Thịt heo hạ giá rồi đây! Không mua thì tiếc lắm đó! Vài đồng bạc chẳng đáng là bao, ăn không lỗ, mua không hớ, không mua thì thiệt to!”

Chẳng ngờ vừa dứt lời, tiểu nhị đối diện liền hét còn to hơn nàng, các cửa tiệm xung quanh cũng đua nhau hô hào, tiếng rao hàng vang vọng khắp nơi, náo nhiệt vô cùng.

Tạ Tường Vi vừa đặt chân vào chợ đã bị những tiếng gào thét dọa cho giật mình, vội vã chạy vào trong nhà.

“Đại tỷ, sao thế này ạ?”

La Vân Khỉ bật cười nói: “Thì thi gan xem ai mồm to hơn thôi! Mặc kệ bọn họ, cứ để họ gào đi, hô đến khản cổ cũng chẳng bán được nhiều hơn đâu.”

Tạ Tường Vi bị nàng chọc cười, nhưng ngay sau đó, trong đôi mắt sáng ngời lại phủ thêm một tầng u ám.

La Vân Khỉ tinh ý vô cùng, lập tức hỏi: “Sao vậy? Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”

Tạ Tường Vi lắc đầu. “Không có.”

 

Nhưng đôi mắt lại đỏ hoe như thỏ con.

La Vân Khỉ liền tiến lại gần, nhìn nàng hỏi: “Rốt cuộc là sao vậy?”

 

Với Tạ Tường Vi và Lưu Thành Vũ, nàng đã xem như người thân của mình, tất nhiên không thể để hai đứa chịu uất ức.

“Đại tỷ, muội thật sự không sao mà.”

Tạ Tường Vi quay đầu đi chỗ khác, nước mắt lại rơi xuống, rồi bất chợt ôm lấy La Vân Khỉ, òa lên khóc nức nở.

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Nhìn nàng chỉ khóc mà không nói, La Vân Khỉ sốt ruột lắm.

Tạ Tường Vi nghẹn ngào một lúc mới kể: “Hôm qua muội về nhà, có người tới, bảo rằng từ nhỏ đã định hôn sự với muội, giờ nhất định bắt muội phải gả cho hắn. Còn nói lúc mẫu thân muội còn sống đã nhận của hắn mười lượng bạc. Gia gia hỏi kỹ lại thì đúng là vậy, mà người đó là một tên què gần ba mươi tuổi! Trên tay còn cầm hôn ước… Hu hu hu… Đại tỷ, muội thật không muốn gả đi…”

Lông mày La Vân Khỉ lập tức nhíu chặt.

“Ý muội là… chuyện này là thật sao?”

Tạ Tường Vi nghẹn ngào: “Khế ước đều có đủ cả, tám phần là thật rồi. Mẫu thân muội hại muội thảm quá…”

“Vậy muội tính sao?”

Tạ Tường Vi lại rơi lệ. “Muội chỉ muốn yên ổn buôn bán, không muốn lấy phu quân…”

Quả nhiên là nữ tử chí hướng kinh thương, tính tình này đúng là hợp khẩu vị của La Vân Khỉ. Huống hồ đây lại là tam muội của mình, dẫu thế nào cũng phải giúp.

“Chẳng phải chỉ cần trả lại mười lượng bạc thì xong chuyện sao?”

Tạ Tường Vi gật đầu. “Nhưng… chúng ta biết đi đâu kiếm ra mười lượng bạc bây giờ…”

La Vân Khỉ vỗ nhẹ lưng nàng an ủi: “Đừng khóc nữa, ta trong tay còn chút bạc, bán thêm hai hôm là đủ thôi. Chuyện tiền nong muội chớ bận tâm. Nếu muội thực lòng không muốn gả, thì dọn luôn lên trấn mà ở. Trưởng thôn cũng đã lớn tuổi, muội đừng để ông phải lo chuyện trong thôn nữa, cùng nhau lên đây mà sống cho thanh nhàn. Trong viện ta còn trống một phòng, hai ông cháu cứ qua ở tạm, sau này có tiền thì tính tiếp.”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận