Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 142
“Chàng nhìn gì thế?” La Vân Khỉ khẽ liếc mắt, ngữ khí mang đôi phần oán trách.
“Không có gì.”
Hàn Diệp lại đưa mắt nhìn một lượt, quả thật chẳng thấy gì khác lạ, có lẽ là nghĩ nhiều mà thôi.
La Vân Khỉ xoay người bước vào phòng bếp, vừa nhanh tay nhặt rau vừa nói:
“Hôm nay ta gặp Thành Vũ, người hắn đã rắn rỏi lên không ít.”
“Ồ? Hắn đến cửa hàng của nàng sao?”
Hàn Diệp và Lưu Thành Vũ vốn lớn lên cùng nhau, tình nghĩa sâu đậm, nghe vậy liền bước nhanh vào bếp.
La Vân Khỉ khẽ mỉm cười:
“Phải đó, nếu không phải hắn gọi, ta còn chẳng nhận ra. Đợi khi chàng tiến kinh dự thi, hắn hẳn cũng luyện được mấy phần bản lĩnh, có hắn đi theo, ta cũng an tâm hơn phần nào.”
Hàn Diệp hơi nhướng mày:
“Chẳng lẽ nàng cho hắn đi theo võ nghiệp, chính là vì ta…”
Nghĩ đến việc nương tử vì mình mà khổ tâm lo toan, Hàn Diệp bỗng cảm thấy gánh vác trên vai càng thêm nặng. Nếu mai sau không đạt được công danh, chàng nào còn mặt mũi nào đối diện với nàng?
Nhớ lại bờ vai gầy guộc ấy đã âm thầm chống đỡ cả gia đình, trong lòng Hàn Diệp bỗng dâng lên một luồng nhiệt khí.
La Vân Khỉ hơi cong môi, giọng thản nhiên:
“Cư nhiên rồi. Chàng là thư sinh yếu đuối, một mình đi đường xa, sao ta có thể yên lòng?”
Nàng vừa nói vừa liếc nhìn n.g.ự.c chàng, lại nghĩ đến cơ bụng rắn chắc kia, liền bật cười khúc khích:
“Chớ đến lúc đó lại là chàng bảo hộ hắn.”
La Vân Khỉ vốn dung mạo đoan trang, đôi mắt trong như nước thu, giờ lại cười duyên e lệ, khiến Hàn Diệp nhìn đến xuất thần, tâm thần lay động, chỉ muốn đem người ôm vào lòng, yêu thương một hồi.
Yết hầu khẽ chuyển động, hắn vội vàng dời ánh mắt.
“Võ nghệ của ta, sao sánh được với Thành Vũ.”
La Vân Khỉ ngẩng đầu, ánh mắt cong cong như trăng non:
“Thế nào, chàng cũng muốn học võ sao?”
Hàn Diệp khẽ lắc đầu, lại hỏi ngược:
“Nàng chẳng phải muốn ta làm tể tướng sao?”
“Đúng vậy, để chàng làm nên nghiệp lớn là tâm nguyện lớn nhất của thiếp.”
La Vân Khỉ đặt rau đã nhặt vào thau, đứng dậy.
Hàn Diệp đưa tay đỡ lấy nàng, nghiêm túc nói:
“Nương tử đã thích, vi phu tự nhiên sẽ lấy ý nàng làm đầu.”
La Vân Khỉ liếc nhìn chàng:
“Dạo này đọc sách gì mà lời lẽ ngày càng dễ nghe vậy? Thôi, quân tử tránh xa nhà bếp, mau ra ngoài đọc sách đi.”
Nói đoạn, nàng đưa tay đẩy Hàn Diệp ra ngoài.
Hàn Diệp thoáng nhìn sắc trời, vội kêu lên:
“Hỏng rồi, mải trò chuyện với nàng, quên cả giờ đón Hàn Mặc!”
La Vân Khỉ cũng cuống cả lên:
“Còn không mau đi!”
Trông theo bóng Hàn Diệp sải bước rời viện, nàng không khỏi bật cười lắc đầu.
Chẳng mấy chốc, Hàn Mặc đã đeo túi nhỏ trở về.
Từ ngày vào học đường, Hàn Mặc càng thêm hoạt bát, mỗi ngày đều kể lại chuyện trong thư viện, có khi còn cùng Hàn Diệp tranh luận một phen. Nhìn Hàn Mặc nói năng mạch lạc, La Vân Khỉ càng thêm tin tưởng hài tử này sau này sẽ có thành tựu.
Chỉ là, quay sang nhìn Hàn Dung, nàng lại thầm thở dài.
Thật lòng mà nói, nàng không muốn Hàn Dung đi theo con đường thêu thùa nữ công.
Cả đời quanh quẩn bên kim chỉ, có gì thú vị? Nàng muốn Hàn Dung trở thành một nữ tử thời đại mới, có thể tự mình làm chủ cuộc sống, tốt nhất là học theo Tạ Tường Vi, cùng buôn bán kinh doanh.
Bởi lẽ, bất luận thời đại nào, tiền bạc vẫn là chỗ dựa vững chắc. Đặc biệt là nữ tử, nếu không có tiền, tất sẽ bị kẻ khác chèn ép. Nên La Vân Khỉ muốn Hàn Dung ít nhất phải độc lập về tài chính, mai sau dẫu phu thê không thuận, cũng có chỗ đứng cho riêng mình.
Mang theo tâm niệm ấy, rảnh rỗi là nàng lại “tẩy não” Hàn Dung, nói về nữ tử gánh một nửa giang sơn, dạy nàng phép tính đơn giản, đặt nền tảng cho tương lai buôn bán.
Hàn Diệp dù không mấy quan tâm, song cũng không phản đối. Nào ngờ hôm sau, La Vân Khỉ đã bắt đầu đào hố trong hậu viện.
Hàn Diệp chẳng hiểu nàng định làm gì, song cũng không hỏi nhiều, chỉ sợ nàng nhọc sức, liền giành lấy việc nặng.
Chỉ hai ngày, chàng đã đào ra một cái hố lớn, rộng chừng ba trượng vuông.
La Vân Khỉ nhìn thành quả, khẽ cong khóe môi, cười bí ẩn:
“Đây gọi là ‘lo xa nghĩ trước’. Trước tiên, tìm ít ván gỗ che lại đã.”