Tín Hiệu Bão Số 3 - Tiểu Hàm Tiên

Chương 99: Trần Bắc Đàn (Phần 1)

Sau hơn mười tiếng bay, vượt qua nửa vòng trái đất, Nhan Tranh chẳng hề có chút mệt mỏi. Dù là chiếc váy cao cấp được thiết kế riêng trên người hay ánh mắt sáng rực, cô đều tràn đầy hứng khởi.

Kiểu hưng phấn này rất đặc biệt, không giống khi cô hoàn thành một việc quan trọng hay mua được món đồ yêu thích. Mà nó là cảm giác chuẩn bị săn được con mồi ngoài dự đoán, sắp được giày vò nó một phen, kèm theo chút tà khí đầy nguy hiểm.

Nhan Tranh mỉm cười chỉnh lại mái tóc, lười biếng tựa vào ghế sô pha đơn, hai chân thon dài vắt chéo, cảm nhận máy bay đang hạ độ cao.

Cô đã đến địa bàn của Trần Bắc Đàn — Hương Cảng.

Chiếc máy bay tư nhân "Chim ưng" nổi tiếng với tốc độ và sự mạnh mẽ hạ cánh an toàn xuống sân bay quốc tế Hương Cảng sau hai mươi phút nữa. Ba nữ tiếp viên phục vụ chuyến bay đứng ngay cửa khoang, cung kính chào đón và chúc cô có một chuyến đi vui vẻ.

"Chúc các cô cũng vui vẻ."

Giọng điệu Nhan Tranh nhẹ nhàng, sáng sủa. Còn chưa bước ra khỏi khoang, cô đã cảm nhận được ánh nắng rực rỡ của Hương Cảng — không hề thua kém cái nóng của California.

Cô đeo kính râm, vạt váy ngắn khẽ đong đưa, cánh tay khoác một chiếc túi da hiếm màu sắc rực rỡ, bản mini.

Túi của cô luôn là bản mini. Túi lớn khiến cô trông lùn đi, mà cô thì cực kỳ ghét điều đó. Bất cứ thứ gì làm cô trông thấp bé, cô đều không thích.

Nỗi đau lớn nhất trong đời cô chính là chiều cao.

Đi giày cao gót 10cm mới miễn cưỡng chạm mốc 1m70. Lại còn lớn lên ở nước ngoài, một cô gái châu Á nhỏ nhắn lọt thỏm giữa đám con gái da trắng cao ráo, đến tiết thể dục lúc nào cũng bị thiệt thòi. Nghĩ thôi đã thấy bực mình.

Cầu thang máy bay khá dốc, nhưng cô bước xuống đầy duyên dáng.

Cách đó vài mét, một chiếc Maybach màu bạc phiên bản kéo dài đang đợi sẵn, biển số cả Hồng Kông lẫn Ma Cao. Kính xe được che kín, không thể nhìn thấy bên trong.

Đôi mắt Nhan Tranh ẩn sau lớp kính râm, khẽ liếc nhìn chiếc xe, khóe môi cong lên.

Cuối cùng Trần Bắc Đàn cũng rơi vào tay cô rồi.

Cô không chỉnh chết anh thì không xứng với công sức lần này!

Cửa ghế phụ của Maybach mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest lịch lãm bước xuống. Nhìn sơ cũng đủ biết là dân tinh anh có mức lương cao.

"Cô Nhan, chào cô. Tôi là Henry, trợ lý của Chủ tịch Trần. Anh ấy cử tôi đến đón cô."

Nhan Tranh liếc mắt về ghế sau của Maybach: "Trần Bắc Đàn không đến?"

Henry hơi ngẩn người. Ngoài cô ba, chưa ai dám gọi thẳng tên sếp như vậy. Nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lý, chẳng lẽ phu nhân tương lai lại không gọi thẳng tên chồng chưa cưới?

Anh ta lập tức mỉm cười chuyên nghiệp: "Chủ tịch Trần có một cuộc họp quan trọng vào sáng nay, thực sự không thể rời đi được. Nhưng nơi ở và bữa ăn của cô đều do chính Chủ tịch sắp xếp, đảm bảo cô sẽ hài lòng."

"Tôi tin anh ta sẽ phải tự tay sắp xếp."

Nhan Tranh cười khẩy một tiếng, nhưng cũng chẳng có vẻ giận dỗi hay thất vọng. Cô bước lên trước mà không cần Henry mở cửa, nhanh chóng ngồi vào xe.

Chỉ trong vòng một phút, Henry đã hiểu ra phong cách của vị đại tiểu thư này, càng thêm cẩn trọng khi giao tiếp.

Chiếc xe lăn bánh rời khỏi sân bay.

Lâu rồi Nhan Tranh chưa quay lại Trung Quốc, cô tò mò với mọi thứ xung quanh, hạ cửa kính xe để tận hưởng làn gió nhẹ.

"Chúng ta đi đâu đây?"

"Cô Nhan, chúng ta sẽ đến khách sạn trước, cô có thể nghỉ ngơi một chút. Đến trưa, tôi sẽ đưa cô đi dùng bữa."

"Trần Bắc Đàn chỉ để tôi ở khách sạn thôi à?"

Nhan Tranh nhướn mày, có hơi bất ngờ. Lần này đến Hương Cảng, cô đã chuẩn bị tâm lý ở lại một hai tháng, chẳng lẽ lại để cô ở khách sạn suốt thời gian đó?

Henry không biết trả lời thế nào, chỉ có thể giữ thái độ công việc: "Chủ tịch Trần đã sắp xếp như vậy ạ."

Nhan Tranh gật đầu: "Tôi muốn hỏi thẳng anh ta xem rốt cuộc là có ý gì. Phiền anh đưa tôi đi gặp anh ta ngay bây giờ."

Henry tỏ ra khó xử: "Cô Nhan...... Chủ tịch Trần đang họp, có lẽ không tiện lắm. Hay là tôi..."

Nhan Tranh đeo lại kính râm, trong lòng chửi thầm. Ông già kia đã đáng ghét rồi, đến trợ lý bên cạnh cũng là một tên đầu gỗ chẳng biết linh hoạt, ghét thật chứ!

"Có gì mà không tiện? Tôi là nhà đầu tư lớn nhất của sếp anh bây giờ! Còn dám lắm lời, cẩn thận tôi xử anh đó!"

Nhan Tranh trợn mắt đầy hung dữ. Tiếc là khuôn mặt cô trời sinh có nét ngọt ngào, lại thêm chiều cao chỉ hơn mét sáu một chút. Nhìn từ xa chẳng khác nào một con búp bê, chẳng hề liên quan đến "hung dữ" một tí nào cả.

"..."

"Cấm anh báo trước việc tôi đến tìm anh ta! Nếu không, tôi xử cả anh!"

Nhan Tranh phát hiện, muốn đối phó với những kẻ xung quanh mặt liệt thì phải mạnh tay một chút.

.............

Lúc này, Trần Bắc Đàn đang bàn chuyện tái bầu cử hội đồng quản trị năm sau với Trần Vi Kỳ trong văn phòng.

Đúng lúc ấy, Nhan Tranh xông thẳng vào mà chẳng thèm chào hỏi.

Vừa bước vào, cô đã thấy một người phụ nữ xinh đẹp nhảy vội xuống khỏi bàn làm việc của Trần Bắc Đàn.

Nhan Tranh sững người một giây, chưa nhìn rõ mặt nhưng đã tức đến phát điên.

Cô đồng ý cuộc hôn nhân này không chỉ vì Trần Bắc Đàn cao ráo, đẹp trai, trông còn rất khỏe khoắn và bền bỉ không thua gì đàn ông phương Tây. Quan trọng nhất, anh chưa từng có scandal tình ái.

Từ khi đi học, trong trường biết bao nhiêu cô gái tóc vàng muốn quyến rũ anh, nhưng anh luôn giữ gương mặt lạnh tanh, đến một người cũng không thèm để mắt.

Điều đó làm Nhan Tranh thấy cực kỳ kích thích.

Cô muốn ngủ với kiểu đàn ông khó chinh phục nhất.

Và Trần Bắc Đàn chính là con mồi mà cô đã chọn kỹ để dành cho lần đầu tiên hoàn hảo của mình.

"Anh giấu phụ nữ trong văn phòng à? Tôi biết ngay mà! Không ra sân bay đón tôi là có vấn đề! Bị tôi bắt tại trận rồi nhé, còn dám yêu đương chốn công sở với nhân viên của mình à?"

Nhan Tranh mang giày cao gót, sải bước dài tiến vào đầy khí thế.

Trần Vi Kỳ quay đầu nhìn Trần Bắc Đàn bằng ánh mắt vừa phấn khích vừa đầy ẩn ý.

Nhưng Trần Bắc Đàn thì vẫn giữ khuôn mặt vô cảm, không chút dao động, tựa như mọi chuyện chẳng liên quan gì đến anh.

Nhan Tranh bước tới gần hơn, lúc này mới thấy rõ mặt người phụ nữ kia — hóa ra là cô em gái nổi tiếng của Trần Bắc Đàn.

"Chào chị, em là em gái thứ ba của anh ấy."

Trần Vi Kỳ nhanh chóng lên tiếng giải thích, chủ động đưa tay ra.

Nhan Tranh nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, nở nụ cười ngọt ngào: "Chào em, em ba. Chị là chị dâu cả của em."

Chị dâu cả!!!!

Trần Vi Kỳ hít sâu một hơi, hưng phấn đến mức máu dồn lên não. Sau khi bắt tay với Nhan Tranh, cô vội vàng chuồn mất.

Trần Bắc Đàn nhíu mày, lạnh lùng nhìn Nhan Tranh, giọng trầm ổn trách mắng: "Lần sau nói chuyện chú ý một chút, đừng làm ồn. Đi đứng cũng nhẹ nhàng lại."

Bây giờ trong văn phòng chỉ còn hai người.

Nhan Tranh vứt chiếc túi mini lên bàn làm việc, bắt chước Trần Vi Kỳ lúc nãy, nhảy thẳng lên bàn, ngồi đối diện Trần Bắc Đàn.

Đôi chân thon dài, mềm mại của cô vô tư chạm vào ống quần vest của anh, tạo nên một cảm giác tê tê ngứa ngáy khó chịu.

"Tôi nói sai gì sao? Chẳng lẽ tôi không phải chị dâu cả của cô ấy?"

Nhan Tranh nhìn chằm chằm Trần Bắc Đàn, khóe miệng cong lên đầy thích thú.

Đồ mặt liệt.

Cô thầm chửi một câu. Nhưng ngay sau đó, trong đầu lại vang lên một câu khác ———

Nhưng mà... đẹp trai thật.

Đẹp trai hơn bất kỳ chàng trai phương Tây nào cô từng gặp. Sống mũi cao thẳng tắp, cả người toát lên vẻ lạnh lùng nam tính.

Nhan Tranh bỗng nhận ra, trong xương tủy cô vẫn yêu thích nét đẹp phương Đông hơn.

Cô không ưa mấy gã trai ngoại quốc lông lá đầy ngực, lúc nào cũng phải xịt nước hoa để che mùi cơ thể.

"Nói đi, Trần Bắc Đàn, tôi có phải chị dâu cả của em gái anh không?"

Nhan Tranh khẽ dùng chân đá nhẹ vào chân anh.

Trần Bắc Đàn liếc mắt, nhìn thoáng qua làn da trắng muốt của cô, sau đó dịch chân sang hướng khác, ngồi ngay ngắn lại.

Khuôn mặt lạnh lùng, giọng nói điềm tĩnh: "Phải."

"Sao vậy? Trông anh có vẻ không tình nguyện lắm nhỉ." Nhan Tranh cố ý gây sự. "Không phải chính anh nói với ba tôi là muốn cưới tôi à?"

Trần Bắc Đàn nghe ra cô đang kiếm chuyện. "Cô Nhan, có phải tôi tiếp đón cô chưa chu đáo không?"

Nhan Tranh đưa tay búng nhẹ vào vai áo vest của anh. Bộ vest thiết kế chỉn chu, cầu kỳ đến mức cứng nhắc — nói trắng ra là quá nghiêm túc, nhàm chán.

"Anh còn mặt mũi để tôi ở khách sạn? Tôi bay hơn mười tiếng từ Mỹ qua đây, anh không ra đón, chỉ phái một trợ lý đến đuổi tôi đi cho có. Thế mà gọi là tiếp đón chu đáo? Cẩn thận tôi méc ba tôi, nói anh trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu. Anh chỉ lừa ông ấy để lấy tiền thôi."

Trần Bắc Đàn bất lực thở dài: "Cô Nhan, xin hãy chú ý lời nói của mình. Vậy cô muốn ở đâu?" Anh đành lùi một bước.

"Nhà anh."

Trần Bắc Đàn nghĩ đến Trần Công Quán, chậm rãi đáp: "Chỗ đó không phù hợp với cô bây giờ."

"Anh nghĩ cái gì vậy? Tôi đâu có nói sẽ sống chung với cả nhà anh. Tôi muốn ở chỗ của riêng anh, chỉ của anh thôi!" Nhan Tranh nhấn mạnh, ngón tay chọc chọc vào xương quai xanh của anh.

Chỉ một động tác nhỏ nhưng khiến Trần Bắc Đàn cảm thấy nhột, anh nhẹ nhàng gạt tay cô ra. Làn da cô mịn màng chạm vào đầu ngón tay anh trong tích tắc, cảm giác như có một dòng điện chạy xuyên qua người.

Từ lúc cô vào đây, cô đã động tay động chân bao nhiêu lần rồi?

"Cô Nhan, cô là danh môn thục nữ, đừng tùy tiện chạm vào đàn ông." Trần Bắc Đàn lạnh giọng, như một người anh cả dạy dỗ em gái. Trong mắt anh, Nhan Tranh chẳng khác gì hai cô em gái của mình — thậm chí cô còn bướng bỉnh hơn Trần Vi Kỳ, cần được quản lý nghiêm khắc hơn nữa.

Dù sao sau này hai người sẽ kết hôn, dạy dỗ cô cũng là trách nhiệm của anh.

"Danh môn thục nữ?"

Nhan Tranh cười đến tức điên. Cô là thục nữ?

Tên này có bị bệnh không?

Nếu thích thục nữ thì tìm cô làm gì?

Cô chưa từng thấy ai như Trần Bắc Đàn — vừa trẻ lại vừa già.

Đúng, chính là cái kiểu "trẻ mà già" này đấy.

"Đồ già khọm, đừng có lên mặt dạy dỗ tôi, tôi không nghe đâu."

Nhan Tranh nhảy xuống bàn, một chân đè lên đùi rắn chắc của Trần Bắc Đàn. Cô cảm nhận rõ cơ bắp anh căng cứng ngay lập tức.

Cô nghiêng người về phía trước, dù nhỏ bé nhưng vẫn có thể chạm mắt trực tiếp với anh đang ngồi trên ghế.

Hơi thở của cô phả ra như một làn hương mờ ảo, lượn lờ ngay chóp mũi anh.

"Đừng có mơ mà dạy dỗ tôi, Trần Bắc Đàn."

Khóe môi Nhan Tranh cong lên, cô rất thích biểu cảm của anh — muốn từ chối nhưng lại bất đắc dĩ phải đối mặt với cô.

Thật sự rất quyến rũ.

Cô biết Trần Bắc Đàn chủ động tìm đến nhà họ Nhan chỉ vì muốn giành quyền kiểm soát tập đoàn CDR.

Anh là một người tham vọng, trong cuộc đời anh chỉ có một con đường duy nhất là bước lên đỉnh cao.

Hồi đi học, biết bao cô gái đẹp tìm cách tiếp cận anh, cố gắng chinh phục đoá hoa cao ngạo này. Nhưng chưa ai từng thành công.

Anh không phải người bị tình yêu làm lung lay.

Nhưng Nhan Tranh không ngờ có một ngày anh lại chủ động tiếp cận nhà họ Nhan.

Có lẽ anh không biết cô chính là con gái duy nhất của nhà họ Nhan.

Cô ghé sát tai anh, giọng nói mềm mại như đang thì thầm: "Đàn anh Lon à, năm đó tôi đã tỏ tình với anh ở trường. Anh lạnh lùng từ chối tôi như vậy, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày gió đổi chiều đúng không?"

Ánh mắt Trần Bắc Đàn trầm xuống vài phần, hơi thở cũng thoáng chững lại.

Hóa ra trong lòng cô, lời mời vô lý năm đó lại được xem là một lời tỏ tình.

"Nhan Tranh."

Cô đứng quá gần.

Dù bọn họ sắp kết hôn, nhưng cách hành xử này vẫn quá mức tuỳ tiện.

Anh ghét nhất là kiểu phụ nữ như thế — ghét bị quyến rũ, ghét sự lả lơi, ghét kiểu giả vờ yếu đuối, ghét nhất là bị phụ nữ uy hiếp.

Anh vẫn ngồi vững trên ghế, không có bất kỳ động tác nào dư thừa, chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô.

Sau vài giây im lặng, anh bình tĩnh hỏi: "Vậy ra cô đồng ý kết hôn với tôi, chỉ vì muốn trả thù việc tôi từng từ chối cô à?"

Đã qua lâu như vậy rồi, vậy mà cô vẫn còn nhớ chuyện nhỏ nhặt này.

Nhan Tranh cười khúc khích, giống như một chú nai con tinh nghịch.

Cô thích nhất là nhìn thấy bộ dạng bị đè ép của Trần Bắc Đàn, liền há miệng cắn nhẹ vào tai anh.

Rất lạnh.

Cô nghe thấy giọng anh trầm thấp hít vào một hơi, rõ ràng là đang kìm nén.

Giọng nói của người phụ nữ đầy hứng thú: "Giờ anh đã rơi vào tay tôi rồi, Trần Bắc Đàn. Dám không ngoan ngoãn với tôi, tôi sẽ khiến anh phải trả giá đắt!"

..............

Nhan Tranh mãi mãi không thể quên được mùa thu đầu tiên ở Philadelphia năm đó.

Sau cơn mưa, không khí trong khuôn viên trường mát mẻ và dễ chịu, những chú sóc béo núc ních lao vụt qua con đường nhỏ trải đầy lá phong đỏ.

Giải bóng bầu dục Ivy League sắp diễn ra, mỗi chiều cuối tuần, trên sân vận động xanh mướt lại tràn ngập những chàng trai tràn đầy hormone đổ mồ hôi miệt mài tập luyện.

Cầu thủ bóng bầu dục lúc nào cũng là những gã to lớn, cơ bắp cuồn cuộn phô bày sau lớp áo jersey mỏng, khiến đám nữ sinh trên khán đài khô cả cổ họng.

Năm nay, đội bóng của trường có một gương mặt mới — một chàng trai châu Á.

Làn da trắng của anh đã rám nắng thành màu lúa mạch nhàn nhạt, chiều cao gần 1m90 giúp anh dù đứng giữa đám quái vật hình thể vẫn không hề lép vế.

Cơ bắp của anh săn chắc mà không thô ráp, hoàn toàn khác biệt với sự vạm vỡ có phần cục mịch của các cầu thủ khác.

Lần đầu tiên nhìn thấy Trần Bắc Đàn, Nhan Tranh đã có cảm giác anh không phải kiểu người thích chơi bóng bầu dục.

Môn thể thao này hoang dã, bạo lực, chẳng hề ăn nhập với gương mặt lạnh lùng, cao quý của anh.

Thế nhưng, khi nhìn thấy anh hoàn thành một trận đấu tập, cô mới thực sự sửng sốt trước sự tàn bạo và sức công phá ẩn giấu bên trong vẻ ngoài trầm ổn ấy.

"Trời ơi! Cực phẩm quá đi! Lại còn là người châu Á nữa! Là Trung Quốc, Hàn Quốc hay Nhật đây?"

Cô bạn tóc vàng đi cùng gào lên phấn khích, lắc mạnh tay Nhan Tranh.

"Nhan, nhìn kìa! Trời ơi, anh ta vừa đẩy ngã Bruce đó! Bruce — gã hộ pháp khổng lồ đó!"

Bruce là ngôi sao bóng bầu dục nổi tiếng của UPenn, một thành viên tứ vệ xuất sắc.

Nhan Tranh không nói gì, chỉ chăm chú nhìn theo bóng dáng đang chạy trên sân, ánh mắt không rời khỏi anh dù chỉ một giây.

Rất nhanh sau đó, nhờ vào giải bóng bầu dục liên trường, cả ngôi trường đều biết đến Lon — chàng trai khoa Kinh doanh đến từ Trung Quốc.

Anh có ngoại hình thư sinh, tính cách lạnh nhạt, gia thế bí ẩn, đời tư kín đáo.

Nhưng quan trọng nhất — cơ thể cao ráo, săn chắc, nóng bỏng đến mức khiến mọi cô gái đều lưu luyến.

Sau khi UPenn thắng trận đấu vòng bảng, đội bóng tổ chức một bữa tiệc mừng chiến thắng.

Nhan Tranh phải tốn không ít công sức mới kiếm được vé vào, lại còn tỉ mỉ trang điểm, chọn một chiếc váy bodycon siêu ngắn — loại trang phục mà các cô gái da trắng hay mặc khi đi club.

Cô còn thay một đôi giày cao gót 10cm, khiến mình trông như cao tận 1m70, vô cùng hài lòng với diện mạo đêm nay.

Bữa tiệc chắc chắn sẽ có không ít cô gái tìm cách quyến rũ Lon.

Sau vài vòng rượu, những mối quan hệ tình một đêm sẽ dễ dàng diễn ra.

Chỉ riêng những cô gái mà cô nghe nói đã phát tín hiệu với Lon cũng không dưới sáu, bảy người — mà ai cũng là nữ thần nổi tiếng trong trường.

Nhưng tối nay, cô phải là người ra tay trước.

Cô gái 20 tuổi này đã chọn cho mình một đối tượng hoàn hảo cho lần đầu tiên.

Đêm đó, ánh đèn rực rỡ mờ ảo, tiếng nhạc ầm ĩ chói tai, những nam nữ thanh niên điên cuồng nhảy múa, uống rượu, trêu đùa nhau — khung cảnh náo nhiệt và hỗn loạn.

Nhan Tranh tìm mãi mới thấy Lon đứng trên ban công, một mình hút thuốc.

Anh mặc một bộ vest đen cắt may chỉnh chu, chất liệu và đường nét tinh tế hoàn hảo.

Màu đen lạnh lùng ẩn mình trong bóng tối, khiến anh có vẻ cô độc lạ thường.

Anh thật sự rất khác biệt.

Trên sân bóng, anh lao vào đối thủ một cách tàn bạo, không chút kiềm chế, giống như một con thú hoang điên cuồng càn quét. Nhưng khi khoác lên bộ vest này, anh lại hoàn toàn biến thành một người khác — trầm lặng, sâu sắc, quý phái.

Anh đứng yên trong bóng tối, không hề phô trương, nhưng lại toát ra một chút u ám khó đoán.

Nhan Tranh cảm thấy mình thật không may mắn, bởi vì trước khi cô đến, đã có một cô gái khác đến trước — một "sweetheart" kiểu Mỹ điển hình, đội phó đội cổ vũ bóng bầu dục.

Cô đứng xa, không nghe rõ họ nói gì, chỉ thấy một phút sau, cô gái kia tức tối nói: "Lon, anh đừng có hối hận!"

Rồi giận dữ bỏ đi.

Tên đàn ông này thật khó cưa vậy sao?

Nhan Tranh không tin, vuốt lại mái tóc xoăn dài, bước ra khỏi góc tối, duyên dáng tiến về phía người đàn ông kia.

"Hi, Lon. Anh đi một mình à?"

Cô mỉm cười chào hỏi bằng tiếng Trung, như vậy sẽ dễ kéo gần khoảng cách hơn.

Trần Bắc Đàn hờ hững liếc nhìn cô một cái, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc mỏng, không đáp.

"Anh có thể gọi tôi là Zola. Tôi học ngành Sinh học, là người Hoa."

"Chúng ta quen nhau à?"

"Tôi biết anh. Giờ thì anh cũng biết tôi rồi."

Nhan Tranh kiêu ngạo nói, dù tiếng Trung của cô không quá lưu loát, nhưng may là phát âm rõ ràng, rành mạch.

Lúc này, cô thật sự hận mình thấp bé.

Thật tức chết đi được!

Muốn nhìn thẳng vào mắt anh phải ngửa đầu, khí thế bị giảm đi một nửa!

Nhưng cô luôn thích những người đàn ông cao ngạo, kiêu hãnh như một con tuấn mã hoang dã.

"Tìm tôi có việc gì?"

Trần Bắc Đàn hút nốt điếu thuốc, định kết thúc cuộc nói chuyện vô nghĩa này.

"Ừm, hỏi anh tối nay có rảnh không."

Trần Bắc Đàn quái lạ nhìn cô một cái.

Thật ra, anh đã để ý đến cô từ sớm rồi.

Bởi vì cô là người thấp nhất trong buổi tiệc, nhỏ nhắn nhưng vẫn cố tình ăn mặc chững chạc, đứng giữa đám chân dài như một đứa trẻ chưa trưởng thành.

Một sự non nớt lạc lõng.

"Tối nay tôi rảnh, nhưng không liên quan đến cô."

Anh còn phải kiểm tra bài tập của San Nghi vào rạng sáng.

Nhan Tranh bước lên một bước, đầu mũi của cô chỉ chạm tới xương quai xanh của anh.

Hương thơm lạnh lẽo trên người anh thoang thoảng, bất giác làm cô liên tưởng đến một con đường nhỏ đầy lá khô sau cơn mưa, rêu xanh ẩm ướt phủ kín mặt đất.

Cô nhích lại gần hơn, nhón chân lên, suýt chạm đầu vào cằm anh, đôi mắt trong veo như nai con khẽ chớp, nhưng lời nói lại sắc bén táo bạo ——

"Lon, anh có chấp nhận tình một đêm không?"

"............"

Trần Bắc Đàn sững người.

Trong lòng anh dậy sóng.

Anh chưa từng nghĩ có người dám nói thẳng ra câu đó với mình.

Nếu em gái anh mà nói ra câu này với một gã đàn ông nào đó, anh nhất định sẽ dùng gia pháp.

Trần Bắc Đàn lùi lại một bước, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nhan Tranh.

"Zola, cô có biết trông cô giống một học sinh cấp hai không?"

"???"

Nhan Tranh trừng lớn mắt, tức đến mức mặt đỏ bừng.

Học sinh cấp hai?!

Chắc chắn anh đang ám chỉ chiều cao của cô!

Miệng lưỡi anh quá đáng thật sự!

Cô siết chặt nắm đấm, đau đớn vì lần bày tỏ dũng cảm đầu tiên của mình lại thất bại thảm hại.

Anh là ai chứ?

Dựa vào đâu mà nói như vậy!

Ba cô là tỷ phú, một ông trùm dầu mỏ giàu nứt đố đổ vách!

Bao nhiêu người đàn ông muốn có được sự ưu ái của cô.

Vậy mà anh dám chê cô lùn!

Trần Bắc Đàn dập tắt điếu thuốc, ánh mắt cao cao tại thượng lướt qua đôi môi nhỏ nhắn đang mím chặt của cô.

Cô thật sự rất nhỏ bé.

"Sau này cũng đừng nói ra mấy lời mời mọc thô tục như vậy với người đàn ông khác nữa."

Giọng anh sắc bén, không chút lưu tình.

"Câm miệng! Lon!"

Nhan Tranh tức đến mức hét lên với anh, mắt đã ươn ướt.

"Anh cứ đợi đấy! Sẽ có ngày anh phải cầu xin tôi!"

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận