Tín Hiệu Bão Số 3 - Tiểu Hàm Tiên
Chương 97: Nhật ký thăng cấp của Daddy (Phần 4)
Khi Trang Thiếu Châu nhắn tin cho Trần Vi Kỳ, cô đang trò chuyện với một nam minh tinh trong giới giải trí của đại lục đang nổi đình đám gần đây.
Nam minh tinh này sở hữu gương mặt điển trai như ngọc, phong thái lãng tử, cao 1m88, khoác lên mình bộ vest đặt may, đứng dưới ánh đèn sân khấu toát lên khí chất của một công tử nho nhã, có vài phần giống với Trang Thiếu Châu thời trẻ. Chính vì nét tương đồng này mà Trần Vi Kỳ quyết định chọn anh ta làm đại sứ quảng bá cho sản phẩm mới của Nhuy Bạc.
Tối nay là lần đầu tiên gặp mặt, Trần Vi Kỳ hoàn toàn không ngờ rằng nam minh tinh này lại có thái độ nịnh nọt đến vậy. Suốt cả buổi tối, anh ta liên tục tìm cơ hội tiếp cận cô, mặc một bộ vest táo bạo không có áo trong, thi thoảng lại cố tình để lộ cơ ngực trước mặt cô. Trần Vi Kỳ dở khóc dở cười, suýt nữa bị cảnh tượng này làm cho choáng váng.
Thôi vậy, cô thầm nghĩ, đúng là mắt cô bị mờ rồi. Căn bản không có người đàn ông nào có thể giống Trang Thiếu Châu. Khí chất của anh quá đặc biệt, không ai có thể bắt chước được.
"Chủ tịch Trần, thực sự rất rất cảm ơn cô đã cho tôi cơ hội này. Tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ để báo đáp cô..." Nam minh tinh nở nụ cười rạng rỡ, cung kính nâng ly rượu lên.
Điện thoại rung lên, Trần Vi Kỳ không nâng ly mà chỉ khẽ giơ ngón tay ra hiệu cho đối phương đợi một chút.
[Con gái khóc rồi, chắc là nhớ em.]
Con gái khóc ư? Con bé vốn không phải người hay khóc, ngay cả khi bị em bé vô tình cắn vào tay cũng chẳng rơi giọt nước mắt nào!
Trần Vi Kỳ lập tức lo lắng, đến thể diện trong bữa tiệc xã giao cũng không muốn giữ nữa. Cô đặt ly rượu xuống, nói với nam minh tinh một câu "Có việc gấp" rồi quay người rời đi.
Trợ lý của Trần Vi Kỳ, Fina, thấy vậy liền nhanh chóng đuổi theo, hỏi có chuyện gì xảy ra. Hiện tại, trợ lý mới của cô là Fina, còn trợ lý cũ - Bặc Lai - đã được thăng chức lên Giám đốc Marketing khu vực Trung Hoa của Nhuy Bạc.
"Chuẩn bị xe, Nana. Chút nữa cô tiếp khách thay tôi. Nếu có ai hỏi, cứ nói tôi có việc phải đi trước rồi nhé." Trần Vi Kỳ vuốt nhẹ mái tóc xoăn bồng bềnh, sải bước nhanh hơn.
Xe đã chuẩn bị sẵn, đỗ ngay trước cửa biệt thự.
Fina thấy cô vội vã như vậy, tưởng rằng có chuyện lớn xảy ra, không khỏi hỏi thêm một câu: "Chủ tịch Trần, đã xảy ra chuyện gì sao? Cần tôi giúp không?"
Cô ấy mở cửa xe giúp Trần Vi Kỳ, nhìn người phụ nữ cao quý, xinh đẹp trước mặt tao nhã bước lên xe.
Trần Vi Kỳ chỉnh lại váy, hai chân khép lại duyên dáng, hơi nghiêng đầu về bên phải, mỉm cười với trợ lý: "Con gái tôi khóc."
Fina sững người, bị nụ cười ấy làm rung động.
Cô ấy chợt nhận ra rằng mình đã quên mất, người phụ nữ này là một cô chiêu danh giá, luôn rực rỡ giữa giới thượng lưu, có thể dễ dàng xoay chuyển trong thương trường đầy sóng gió — cũng là một người mẹ.
Trong mắt Fina, hình ảnh của Trần Vi Kỳ hoàn toàn khác với những người mẹ mà cô ấy từng nghĩ đến. Trong công việc, cô mạnh mẽ và quyết đoán, lúc nào cũng lộng lẫy, vây quanh bởi trang sức, siêu xe, khiến người ta có cảm giác cô sở hữu cả thế giới. Những người phụ nữ như vậy rất dễ khiến người khác quên mất rằng họ cũng là những người mẹ.
Nhưng "mẹ" là gì?
Chiếc xe Bentley lao nhanh vào màn đêm huyền ảo. Fina dõi theo bóng xe dần biến mất, rồi bật cười tự giễu. Cô ấy nhận ra mình cũng đã rơi vào những định kiến cố hữu.
Thế giới này không nên định nghĩa một người mẹ theo bất kỳ khuôn mẫu nào.
Việc trở thành mẹ không có nghĩa là một người phụ nữ chỉ còn lại duy nhất danh phận đó.
Cô vẫn còn nhiều danh xưng khác.
Cô là Trần Vi Kỳ, là cô ba của nhà họ Trần, là Phó chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn CDR, là Chủ tịch của bốn thương hiệu xa xỉ hàng đầu, cũng là phu nhân của tập đoàn Thịnh Huy.
Và cô cũng là vợ của Trang Thiếu Châu.
Fina mỉm cười, cảm thấy may mắn và tự hào khi có cơ hội làm việc cùng người phụ nữ đầy huyền thoại này. Cô ấy tự nhủ phải cố gắng học hỏi từ những tiền bối thành đạt hơn.
Trần Vi Kỳ bề ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng thực chất cô đang vô cùng sốt ruột trong lòng. Trên đường về, cô đã gọi cho Trang Thiếu Châu mấy lần.
Tên đàn ông chết tiệt này lại không nghe máy. Không biết có phải cố tình hay không.
Bất đắc dĩ, cô đành gọi cho chú Huy. Chú Huy nói rằng cô chủ có khóc vào buổi chiều, nhưng bây giờ thì không còn khóc nữa, đã vui vẻ chơi với cún con từ lâu rồi.
Trần Vi Kỳ tức đến mức dậm chân, nghiến răng vì giận Trang Thiếu Châu.
Về đến nhà, cô tháo giày cao gót ra, vẫn còn khoác trên người bộ váy dạ hội dài quét đất đính lông vũ. Cô nhấc vạt váy lên, lặng lẽ bước vào phòng trẻ con.
Cửa khép hờ, cô nhẹ nhàng đẩy ra. Ánh đèn ngủ ấm áp tỏa ra một vầng sáng dịu dàng, như những ngọn nến lập lòe trước mắt cô.
Không gian yên bình và mềm mại. Con gái cô ngoan ngoãn nằm trên giường nhỏ, còn Trang Thiếu Châu ngồi trên ghế sofa, cầm một cuốn [Liêu Trai Chí Dị] phiên bản thiếu nhi, kể câu chuyện về nàng hồ ly xinh đẹp.
Giọng anh trầm ấm, dịu dàng, trời sinh đã thích hợp để nói những lời tình tứ. Giờ đây, kể chuyện cổ tích cho con gái ngủ, vẫn khiến người ta say mê.
Tiểu Minh Huy cuộn mình trong chăn, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ. Con bé đâu biết rằng mẹ cô bé — người mà cô bé mong nhớ cả ngày đang đứng ngay cửa, dịu dàng nhìn cô bé với ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Trang Thiếu Châu kể xong câu chuyện, nhẹ nhàng gấp sách lại, bước đến giường, kéo chăn đắp kín cho con gái, rồi tắt đèn ngủ ở đầu giường.
Trần Vi Kỳ rón rén khép cửa lại, núp sang một bên. Đợi đến khi Trang Thiếu Châu vừa bước ra, cô bất ngờ lao ra như một nàng hồ ly trong Liêu Trai, nhào vào lòng anh.
Trang Thiếu Châu không ngờ cô đã về, bèn dang tay ôm lấy người phụ nữ thơm ngát mềm mại, bật cười: "Em về từ khi nào vậy?"
Trần Vi Kỳ vùi trong lồng ng.ực anh, vạt váy lông vũ nhẹ nhàng bồng bềnh như sóng biển trong đêm. Cô khoác tay lên cổ anh, lớp trang điểm tinh tế càng làm cô thêm phần yêu kiều quyến rũ. Cô liếc anh một cái, quả thật trông không khác gì một con hồ ly tinh.
"Vừa về, nghe thấy daddy kể chuyện."
Trang Thiếu Châu cười khẽ: "Em thích nghe à? Để lát nữa anh đọc cho em nghe."
Trần Vi Kỳ lườm anh, cọ cọ vào lòng anh, thấp giọng mắng: "Đồ lừa đảo."
Anh nhướng mày: "Anh lừa em cái gì?"
Nói rồi, anh bế cô vào phòng ngủ, đặt cô lên chiếc ghế lười mềm mại, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh, ngón tay linh hoạt tháo từng nút buộc trên váy dạ hội của cô.
"Em biết ngay con gái không dễ gì mà khóc. Anh báo động giả."
Anh cong môi, thản nhiên đáp: "Anh không hề. Tanya, con bé nhớ em, còn hỏi sao mẹ không về chơi với cún con. Vừa tủi thân vừa ấm ức, thế là khóc thôi."
Anh nói chuyện trơn tru như thật vậy ấy.
Trần Vi Kỳ bán tín bán nghi: "Em nghi ngờ anh đang bịa chuyện đấy."
Trang Thiếu Châu kéo khóa váy xuống, chiếc váy dạ hội như một đóa hoa héo tàn, nhẹ nhàng trượt xuống khỏi cơ thể cô.
Bên trong, cô chỉ dán hai miếng silicone mỏng che ngực, ngoài ra không có gì khác.
Mất đi lớp vải gò bó, bầu ngực căng tròn được giải phóng, khẽ rung động trong không khí.
Trần Vi Kỳ giật mình "A!" một tiếng, vội vàng giơ tay che trước ngực: "Anh làm gì vậy?"
Trang Thiếu Châu cúi đầu, giọng khàn khàn nói từng chữ một: "Làm em."
"......"
Mặt Trần Vi Kỳ nóng bừng, ánh mắt chiếm hữu của anh khiến cô bối rối không biết làm sao.
Đồ thần kinh! Cô rủa thầm, rồi vung tay đập vào bàn tay đang làm loạn của anh: "Chú Huy nói Minh Huy đã khóc vào chiều nay, rốt cuộc là có chuyện gì thế?"
Trang Thiếu Châu nhanh như chớp nắm lấy cổ tay cô, mạnh mẽ nhưng dịu dàng kéo miếng dán mỏng manh xuống.
Một hạt lựu đỏ hồng lập tức bật lên, tròn đầy, kiêu hãnh nở rộ.
Năm nay người phụ nữ đã hai mươi chín tuổi, sau khi sinh con, cơ thể càng thêm trưởng thành và đầy đặn. Ngay cả hạt lựu nhỏ trước ngực cũng lớn hơn một chút, giống như một hạt cherry đáng yêu. Không biết là do nửa năm cho con bú hay đơn giản chỉ là do anh làm ra như vậy.
Ánh mắt Trang Thiếu Châu nóng rực, nhìn chằm chằm, nhưng giọng nói vẫn nghiêm túc: "Không có gì to tát, con bé thấy tên mình khó viết quá nên mới khóc thôi."
Trần Vi Kỳ bật cười. Nghĩ đến cảnh con gái nhỏ của mình nhíu mày, nước mắt lưng tròng vì phát hiện tên mình phức tạp, cô cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Nhưng nụ cười ấy ngay lập tức cứng đờ trên môi ——
Trước ngực bỗng dưng có thêm một cái đầu.
"..............."
Cảm giác thô ráp từ đầu lưỡi mang đến một cơn rùng mình khó tả. Chỉ là một cái lướt nhẹ, cô đã không kìm được mà run lên, phát ra một tiếng rên khẽ không thể kiểm soát.
"Anh làm gì vậy..." Giọng Trần Vi Kỳ mềm đi, pha lẫn chút hơi thở hỗn loạn. Trang Thiếu Châu ngậm lấy hạt lựu đỏ, say sưa thưởng thức.
Cô chịu không nổi, thất thần nhìn xa xăm, trong đầu bỗng dưng nhớ lại khoảng thời gian xấu hổ ấy.
Lúc cô cho con bú, anh cũng từng như thế này.
Miệng được súc sạch bằng dung dịch chuyên dụng, mát lạnh, thoang thoảng mùi bạc hà và phong lan. Khi anh ngậm lấy, cô cảm nhận được một dòng chất lỏng chảy vào miệng anh từng chút một.
Là sữa của Tiểu Minh Huy.
Anh không chỉ lén ăn vụng, mà ăn xong, khóe môi còn vương lại vệt sữa trắng mờ, rồi cứ thế nhìn cô chằm chằm, nói ra những lời khiến cô sững sờ.
Ví dụ như ———
"Ngọt lắm, bảo bối."
Trang Thiếu Châu ăn vô cùng thỏa mãn, giọng trầm thấp khàn khàn: "Bây giờ còn có gì chảy ra không?"
Ngón chân Trần Vi Kỳ co lại, biết anh đang ám chỉ điều gì, cô nghiến răng bấu chặt lấy vai anh: "Câm miệng ngay!"
Trang Thiếu Châu bật cười khẽ, ngồi thẳng dậy, cúi xuống hôn lên môi cô.
Khoảnh khắc vợ chồng ở riêng bên nhau, lúc nào cũng không kìm được mà biến thành như thế này. Anh giống như có một sự thèm khát vô tận dành cho cô —— mãnh liệt như đại dương, sâu thẳm, cuồn cuộn, chưa bao giờ vơi cạn.
Sau một trận hôn sâu, Trần Vi Kỳ bị đầu ngón tay thô ráp của anh trêu chọc đến mức bùng nổ một lần nữa, cô thở hổn hển, còn người đàn ông trước mặt thì dựa lười biếng vào ghế sofa, chiếc áo sơ mi vải lanh bị cô vò đến nhăn nhúm. Anh không vội đi rửa tay, chỉ nhàn nhã tựa vào ghế, khóe môi vương nét cười, nhìn cô chăm chú.
"Nghe nói trong buổi tiệc rượu tối nay có nhiều trai đẹp lắm nhỉ?" Giọng anh thản nhiên, ngón tay khẽ vuốt ve lòng bàn tay mình.
Trần Vi Kỳ liếc anh một cái, nhìn bộ dạng này là biết ngay anh muốn nói gì. Có tí xíu vậy thôi mà cũng ghen tuông rồi để ý, nhưng cô vẫn thấy thích thú: "Đúng vậy, toàn là nam minh tinh."
Trang Thiếu Châu: "Anh biết mà, em thích nam minh tinh nhất."
Trần Vi Kỳ: "........."
Cô giơ chân đạp anh một cái: "Nói kiểu gì mà chua thế!"
Bụng dưới Trang Thiếu Châu căng lên vì cú đá, anh nhanh chóng giữ lấy cổ chân cô, bình thản nói: "Nghe nói tháng sau khách sạn Nhuy Bạc khai trương, em mời anh Chu đến à?"
Nhuy Bạc hợp tác cùng công ty Tinh Đỉnh để đầu tư vào một khách sạn siêu sang trọng mới, chi nhánh đầu tiên tọa lạc tại Macao. Tháng sau sẽ khai trương, không chỉ có rất nhiều ngôi sao đến tham dự, mà còn có cả Ảnh đế Cành Cọ Vàng —— Chu Tễ Trì đến cắt băng khánh thành.
Trần Vi Kỳ phì cười. Hóa ra là đang ghen với chuyện này à?
Cô vui vẻ quỳ trên sofa, áp sát vào lòng anh: "Còn ghen với anh ấy à? Không thể nào đâu, anh Trang, chúng ta đã kết hôn gần bảy năm rồi."
"Với lại, cả anh và anh ấy đều đã làm ba rồi, anh ấy chẳng hơi đâu mà so đo mấy chuyện này với anh đâu. Chẳng lẽ anh còn để ý à?"
Trang Thiếu Châu hừ lạnh, dời mắt đi chỗ khác, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
"Con trai anh ta là giả."
Trần Vi Kỳ đưa tay đỡ trán: "Sao cứ đụng đến anh ấy là miệng anh lại như có độc thế? Con nuôi cũng là con mà, sao lại phân biệt thật với giả?"
Ba năm trước, Chu Tễ Trì đóng một bộ phim điện ảnh về tình cha con và kết duyên với một cậu bé ba tuổi. Năm ngoái, mẹ cậu bé qua đời vì bạo bệnh, anh ấy bèn nhận nuôi đứa trẻ này. Đứa bé ngoan ngoãn, ít nói, khi chơi cùng Tiểu Minh Huy còn thường xuyên bị con bé "bắt nạt".
"Tháng sau anh sẽ dành thời gian đi cùng em đến buổi cắt băng khánh thành. Đừng nhắc đến anh ta nữa." Trang Thiếu Châu mất hứng.
Trần Vi Kỳ hôn anh một cái để dỗ dành, đồng thời ngầm ám chỉ bằng cách lướt tay xuống kéo khóa quần anh — nơi đang căng chặt đến mức sắp bật ra.
Tối nay chắc chắn không thể ngủ sớm được rồi.
"Lúc nào cũng là anh nhắc đến anh ấy trước. Được rồi, nói chuyện của con gái đi. Tên con bé khó viết như vậy thì anh dỗ dành con bé thế nào? Em biết ngay sẽ có ngày này mà, đúng là chữ '徽' hơi phức tạp."
Trang Thiếu Châu nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của cô, nghĩ đến chuyện lúc chiều, không nhịn được mà cong môi cười.
Bên tai vẫn còn văng vẳng giọng nói non nớt của Tiểu Minh Huy ——
"Ba ơi, tại sao tên con lại khó viết như vậy? Tên của các bạn khác đều dễ viết lắm mà."
Trang Thiếu Châu xoa đầu con gái, dịu dàng đáp: "Vì tên của Tiểu Minh Huy là cái tên hay nhất thế giới, nên nó mới khó viết."
Cô bé tròn xoe mắt, dường như hiểu mà cũng không hiểu.
"Ví dụ như mẹ con, mẹ là người phụ nữ đẹp nhất thế gian, đúng không?"
"Đúng ạ!!!" Tiểu Minh Huy gật đầu thật mạnh.
"Để cưới được mẹ, ba đã mất rất nhiều thời gian, bỏ ra rất nhiều công sức. Trên đời này, những điều tốt đẹp nhất sẽ không dễ dàng có được, muốn có thì phải cố gắng."
"Tên con cũng vậy, có một cái tên đẹp như thế, dù khó viết một chút, nhưng rồi con sẽ viết được mà, đúng không? Hay là con không thích tên mình? Ba có thể đổi cho con một cái tên đơn giản hơn, như Trang Nhất Nhất? Trang Nhị Nhị? Trang Bảo Bảo?"
Tiểu Minh Huy lập tức cau mày, lắc đầu nguầy nguậy: "Con thích Trang Minh Huy! Vì tên con là đẹp nhất! Con thích cái tốt nhất!"
Bé con vô cùng tự tin vào bản thân, chắc chắn có thể viết được cái tên đẹp nhất thế gian!
Trần Vi Kỳ cười tán thưởng: "Anh dỗ con gái cũng thành thạo lắm đấy chứ."
Trang Thiếu Châu cười khẽ: "Dĩ nhiên rồi, anh là người đàn ông em yêu nhất mà."
"......"
Câu chuyện năm nào lại bị nhắc tới, cái gì không nên nói thì anh lại cứ nhắc lại hoài.
Trần Vi Kỳ còn ngượng hơn cả lúc bị anh li.ếm, hét lên rồi vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay anh, nhưng bị Trang Thiếu Châu túm lại, kéo về phía mình.
Hôn qua hôn lại, hai người dần dần lùi vào phòng tắm. Lễ phục, đồ ở nhà rơi lả tả trên sàn.
Nước nóng xối xuống, cả không gian đều nóng lên.......
Trong phòng tắm, bọn họ làm đến hai lần. Trần Vi Kỳ suýt nghẹt thở, mềm nhũn như một chú cún bị rút hết sức lực, cuối cùng được Trang Thiếu Châu dùng khăn tắm lau khô, cuốn lấy.
Trước khi ngủ, cô mơ màng hỏi: "Mai dẫn Tiểu Huy đi chơi ở đâu nhỉ..."
Ngày mai là cuối tuần, là thời gian dành cho con gái.
Trang Thiếu Châu thở dài, có phải vợ anh bị lẫn rồi không?
Lúc nào cuối tuần của Tiểu Minh Huy cũng phải đặt trước — không thì bị ông bà nội đón đi, không thì bị các cậu các dì các chú kéo đi chơi.
Bây giờ cô mới nhắc đến, nhưng con gái đã bị "bắt cóc" từ lâu rồi.
Trang Kỳ Đình đã lên kế hoạch từ tuần trước, thứ Bảy sẽ đưa cháu gái ra biển chơi.
Chẳng biết ông già đó lại có âm mưu gì, chỉ đưa cháu đi biển thôi mà cũng phải sai người trang trí du thuyền trước, còn đặt bên hàng không chuyển về mấy trăm bông hoa tươi, thậm chí còn thuê cả đầu bếp Pháp.
Thôi, không nghĩ nữa.
Anh ôm lấy Trần Vi Kỳ, hai vợ chồng quấn lấy nhau, chìm vào giấc ngủ say, chào đón ánh nắng đẹp đẽ của ngày mai.