Tín Hiệu Bão Số 3 - Tiểu Hàm Tiên
Chương 101: Trần Bắc Đàn (Phần 3)
Nhan Tranh cảm giác như mình đang ngồi trên một cái cây mạnh mẽ, tràn đầy sức sống. Những cành cây rắn chắc bao trọn lấy cô, ép cô xuống, không cho cô trốn thoát.
Cô vốn là kiểu người chỉ giỏi mạnh miệng, nhưng khi thực sự bước vào "chiến trường", cơ thể lại run rẩy không ngừng. Cô không ngừng cọ sát vào Trần Bắc Đàn, khiến anh khó chịu đến cực điểm, lý trí hoàn toàn sụp đổ.
"Nhan Tranh!"
Trần Bắc Đàn thở hổn hển, không thể chịu nổi nữa. Anh siết chặt eo cô, xoay nhẹ một cái rồi ra lệnh bằng giọng trầm khàn: "Ngồi xuống!"
Cô như đang trêu chọc anh, lúc thì cọ sát, lúc thì rụt rè, khi thì dùng cái miệng mềm mại bao lấy anh, lúc lại run rẩy thì thào: "Đáng sợ quá......."
Nhan Tranh vốn đã biết Trần Bắc Đàn không phải một người đàn ông nho nhã, lịch thiệp. Anh chỉ đang khoác lên mình một lớp vỏ bọc quý ông mà thôi. Nhưng cô không ngờ, khi ở trong chuyện này, anh lại có thể mãnh liệt, gấp gáp, thậm chí có phần bạo lực đến vậy. Những nụ hôn của anh mạnh đến mức làm cô đau.
"Anh đừng hung dữ với em......! Gấp cái gì chứ!"
Nhan Tranh gần như sắp khóc, hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi chống lên ngực Trần Bắc Đàn. Hông cô không dám hoàn toàn hạ xuống, cứ thế lơ lửng giữa không trung.
Quá đáng sợ... Cô có cảm giác mình sắp bị xé làm đôi mất.
Trần Bắc Đàn đổ đầy mồ hôi trên trán, tất cả đều do cô trêu chọc mà ra. Anh dứt khoát nhổm dậy, ôm chặt lấy cô, hoàn toàn vây hãm cô trong vòng tay mình.
"Không phải chính em đòi ngủ với anh sao? Hửm?"
"Bây giờ cho em ngủ rồi, lại sợ? Chỉ có tí bản lĩnh thế thôi à?"
Nhan Tranh ghét kiểu khích tướng của anh, càng ghét giọng nói trầm khàn đầy cám dỗ ấy. Nó khiến cơ thể cô mềm nhũn, nơi tiếp xúc với anh càng phát ra nhiều âm thanh ướt át đáng xấu hổ hơn.
"Anh không phải người tốt."
Trần Bắc Đàn bật cười, bàn tay to lớn trượt xuống nắm lấy nơi cong vểnh của cô, nhẹ nhàng xoa nắn.
"Anh đã bao giờ nói mình là người tốt chưa? Zola, anh còn tệ hơn bất cứ gã đàn ông nào em từng gặp."
Những kẻ khác thèm khát tài sản của em, họ sẽ dùng tình yêu để che giấu ý đồ, sẽ dỗ dành em, sẽ cưng chiều em, sẽ khiến em vui vẻ.
Còn anh — anh nói thẳng với em rằng anh muốn quyền lực, muốn vị thế.
Và bây giờ, anh còn muốn ăn sạch em.
Ăn đến mức không còn gì sót lại.
Nhan Tranh không nói gì nữa, chỉ còn tiếng thở gấp gáp vang lên trong không gian tĩnh lặng. Nghe như tiếng nức nở.
Trần Bắc Đàn cúi đầu hôn cô, từ chóp mũi trượt xuống xương quai xanh. Cho đến khi đôi mắt cô dần trở nên mơ màng, miệng bật ra những tiếng rên khe khẽ, anh nhếch môi cười xấu xa.
Anh đè chặt eo cô, nhắm chính xác nơi viên đạn sắp sửa xuyên qua — rồi mạnh mẽ thúc vào.
Giống như ôm lấy quả bóng bầu dục của mình, bạo lực vượt qua mọi hàng phòng ngự, lao thẳng vào khung thành chiến thắng.
Nhan Tranh hét lên, nhưng ngay lập tức bị anh hôn ngấu nghiến. Trần Bắc Đàn càn quét đôi môi cô, đồng thời không chút nương tay với nơi mềm mại nhất của cô.
Anh chưa từng nghĩ trên đời này lại có thứ khiến anh sung sướng đến mức tê dại cả da đầu như vậy.
Trước đây, anh cho rằng chỉ có sân bóng bầu dục mới giúp anh giải tỏa bản năng bạo lực trong cơ thể. Nhưng hóa ra, ngay trong tình ái, anh cũng có thể để lộ tất cả những góc khuất tối tăm nhất của mình.
Anh đã chán ngấy những ngày tháng phải giả vờ nho nhã trước mặt người khác. Anh hiểu rõ bóng tối trong lòng mình. Anh từng vô số lần tỉnh giấc lúc nửa đêm, trong giấc mơ, anh thấy mình nổ súng bắn chết tên cướp đó, bắn chết cha mình, bắn chết người phụ nữ đã làm em gái anh khóc, và bắn chết cả đứa con hoang mà cha anh có với người khác.
Nếu có thể, anh muốn dùng bạo lực để giải quyết tất cả mọi thứ.
Nhưng anh không thể.
Anh phải là người mà các em có thể tin tưởng dựa vào. Anh phải bảo vệ họ. Anh không được phạm sai lầm. Anh phải tính toán từng bước, hoàn hảo đến không chút tì vết.
"Babydoll..."
Trần Bắc Đàn hung hăng thúc mạnh một cái, đồng thời khẽ rên lên.
Nhan Tranh không thể nói thành lời, chỉ có thể nghe thấy những câu nói cộc cằn thốt ra từ miệng anh, và đáp lại bằng những âm thanh vỡ vụn.
Mắt cô mờ đi, bị người đàn ông ôm chặt đến mức không thở nổi.
Từ nhỏ, rất nhiều người đã nói cô trông như một con búp bê, nhưng cô không thích điều đó, luôn phản bác lại. Cô không phải búp bê của ai cả.
Nhưng giờ phút này, cô thực sự cảm thấy mình là búp bê của Trần Bắc Đàn — bị anh điều khiển, bị anh nắm chặt, bị anh nâng lên hạ xuống một cách hỗn loạn.
Hóa ra, anh còn đáng sợ hơn cô tưởng.
Nhưng sao cũng được, Nhan Tranh sung sướng đến mức muốn khóc.
"Lon... Trần Bắc Đàn..."
Hai tay cô túm chặt lấy tóc anh, kéo đến mức da đầu anh nhói đau, giọng nói đứt quãng: "Anh hung dữ quá..."
Nhưng thật kỳ lạ, cô lại thích bộ dạng này của anh — rất sống động, không còn vẻ lạnh lẽo vô cảm như thường ngày.
"Ai bảo em chọc vào anh trước?"
Ánh mắt Trần Bắc Đàn đen sẫm, khuôn mặt căng cứng, càng lộ ra vẻ dữ dằn. Anh tiếp tục đâm sâu, hoàn toàn không muốn nói chuyện. Anh cúi xuống hôn cô, hôn đến mức ý thức cô mơ hồ, khiến cô chỉ có thể như một con mèo nhỏ rúc vào lòng anh.
Cô bị anh ôm chặt, bị đâm tới lui theo đủ mọi hướng. Anh như một con dã thú, thỏa sức rong ruổi trên sự mềm mại của cô, tàn nhẫn mà không chút kiêng dè.
Trên bàn ăn, món ăn đã nguội lạnh từ lâu. Nồi canh nóng hổi lúc trước giờ cũng chỉ còn hơi ấm nhàn nhạt.
Cả nhà ăn sáng trưng ánh đèn, nhưng im lặng đến đáng sợ.
..............
Cơn điên cuồng qua đi, Trần Bắc Đàn nằm trên giường, hơi thở dài, trầm ổn. Trong lòng anh, cô gái nhỏ đã mệt đến mức mềm nhũn.
"Đau không?"
Đến lúc này, anh mới như trở lại làm người, đầu ngón tay chạm vào nơi ướt át. Vừa chạm vào, cô đã hít mạnh một hơi, co chân đá anh.
"Em cầm gậy đâm anh, xem anh có thấy đau không!"
Nhan Tranh nghiến răng, thò tay cấu mạnh vào nách anh.
Trần Bắc Đàn siết tay, ôm chặt cô hơn. Anh thực sự không còn cách nào với cô gái mồm miệng quá sắc bén này.
"Đừng nói mấy lời thô tục."
Dù cô có nằm bẹp trên giường vì kiệt sức, nhưng vẫn không chịu thua, phản bác ngay lập tức: "Vậy lúc nãy anh có văn nhã không? Có muốn em nhắc lại xem anh đã nói gì không?"
...
Anh đã nói gì nhỉ?
"Muốn cán nát em, Babydoll."
Mặt Nhan Tranh đỏ bừng.
Trần Bắc Đàn nhớ lại, cũng hơi không tự nhiên. Tay anh vuốt nhẹ lên lưng cô, hiếm khi dịu dàng: "Xin lỗi, Zola, lúc đó anh hơi mất kiểm soát."
Nhan Tranh hừ một tiếng: "Hơi? Anh quá mất kiểm soát thì có!"
Bên dưới của cô thực sự sắp bị cán nát rồi........
Anh thực sự hung dữ quá mức, mạnh mẽ như thể vừa trải qua một trận bóng bạo lực.
Dù rất sung sướng, nhưng khi anh có ý định mời mọc thêm lần nữa, cô kiên quyết từ chối.
Giữ mạng vẫn quan trọng hơn.
"Anh làm tình với phụ nữ nào cũng dữ dội như vậy à?"
Nhan Tranh cố tình hỏi, nhưng thực ra cô đã điều tra từ trước — Trần Bắc Đàn không có tình nhân.
Trần Bắc Đàn mím môi, biết rõ hành vi vừa rồi của mình hoàn toàn không bình thường.
Anh khẽ thở dài, ôm lấy cô, hôn lên trán: "Anh không có phụ nữ nào khác. Em là người đầu tiên."
Anh dừng lại một chút, rồi thản nhiên nói tiếp: "Và cũng là người cuối cùng."
Giọng điệu anh không phải kiểu lời hứa hẹn, nhưng khi nói ra, lại mang theo sự hiển nhiên tuyệt đối.
Anh vốn không phải người ham mê tình ái. Với anh, một đời chỉ cần một người là đủ.
Nhan Tranh trợn tròn mắt.
Cô đã biết anh không có tình nhân, nhưng không ngờ — anh đã ba mươi hai tuổi, mà đây vẫn là lần đầu tiên.
Điều đó khiến cô hoàn toàn không thể tin nổi.
"Thật sao? Lúc nãy là lần đầu tiên của anh?"
Trần Bắc Đàn im lặng vài giây, rồi khẽ ừ một tiếng.
"Nhưng anh ba mươi hai rồi mà..."
Nhan Tranh chống cằm, nằm đè lên ngực anh, đôi mắt tròn xoe lấp lánh trong bóng tối.
Trần Bắc Đàn điềm nhiên nói: "Không ai quy định đàn ông nhất định phải ngủ với phụ nữ trước ba mươi hai tuổi."
"Vậy em là mối tình đầu của anh?"
Nhan Tranh thích thú cực kỳ.
"Ừm... Zola, em nói nhiều quá rồi. Không phải bảo mệt sao?"
Trần Bắc Đàn cảm thấy cô ồn ào như một con chim sẻ, ríu ra ríu rít không ngừng.
"Vậy tại sao trước đây anh không có bạn gái? Anh cũng đâu có vấn đề gì về sức khỏe, còn mạnh mẽ như vậy nữa."
Nhan Tranh li.ếm môi, trong lòng vẫn còn dư vị của cơn điên cuồng ban nãy. Quá mãnh liệt.
Trần Bắc Đàn cảm thấy cô thực sự rất lắm lời, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: "Trước khi kết hôn, anh không muốn có mối tình đầu nào khác. Điều đó quá phiền phức với anh."
Anh khinh thường những gì ba mình từng làm — quanh quẩn giữa vợ cả và người cũ, cuối cùng làm tổn thương tất cả mọi người.
Anh sẽ không trở thành loại người như vậy.
Và anh càng không bao giờ để con mình phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Cho nên, trước khi kết hôn, anh tuyệt đối không chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào.
Anh muốn chặt đứt mọi rắc rối ngay từ gốc rễ.
Nhan Tranh "ồ" một tiếng, đại khái cũng hiểu.
Cô từng nghe ba mình kể về những chuyện rối ren của nhà họ Trần, cũng từng nghe nói Trần Bắc Đàn bị bắt cóc khi còn trẻ.
Bất chợt, cô ôm lấy cổ anh, hôn một cái.
"Vậy em vừa là mối tình đầu của anh, cũng là vợ anh. Trần Bắc Đàn, sau này anh phải đối xử tốt với em."
Trần Bắc Đàn nhìn cô chằm chằm vài giây.
Một lần làm tình kịch liệt đã khiến khoảng cách giữa họ rút ngắn trong nháy mắt.
Anh không thể dùng cách đối xử như trước kia với cô nữa.
Và cũng không muốn.
Cô thực sự rất ngon, ngon hơn anh tưởng tượng hàng ngàn lần.
Anh không rõ có phải là thích hay không.
Nói thích quá hời hợt — anh không phải kiểu người dễ dàng thích một ai đó.
Nhưng anh thích làm tình với cô.
Thích cảm giác ăn cô.
Cảm giác mất kiểm soát, mất trật tự, mất lý trí đó.
"Anh sẽ đối xử tốt với em." Anh nói.
Nhan Tranh híp mắt, cười gian: "Nếu anh không đối tốt với em, em sẽ kể cho hai cô em gái của anh biết rằng, người anh trai nho nhã đạo mạo của họ thực chất là một con thú có khuynh hướng S trên giường."
Cô li.ếm môi anh một cái, như một con mèo nhỏ khiêu khích anh.
Trần Bắc Đàn hít sâu, giọng trầm khàn ra lệnh: "Đừng động."
"Vừa rồi anh động suốt, bây giờ đến lượt em."
Nhan Tranh không vui, rụt rịch cái mông nhỏ, nơi ẩm ướt chạm vào cái gốc cây thô cứng của anh.
Trần Bắc Đàn rít khẽ, lập tức lật người đè cô xuống, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm cô: "Đã vậy, làm thêm một lần nữa. Lần này từ phía sau, được không?"
Lúc trước, cả quá trình họ đều ôm nhau, chỉ duy nhất một tư thế, một động tác, từ đầu đến cuối, điên cuồng đến cực hạn.
Nhan Tranh: "......"
Trần Bắc Đàn xem xét tỉ lệ chiều cao giữa hai người, suy tư: "Hoặc anh bế em lên thử xem, Zola."
Nhan Tranh hét lên, định chạy khỏi giường, nhưng bị anh thô bạo kéo lại, ôm vào lòng.
Cô như một con gấu túi, bám chặt lên người anh.
Anh cứ thế đứng dậy, giữ chặt cô, nơi đã quen thuộc và vừa vặn, không cần tìm cũng tự động khớp vào nhau, cả hai cùng rên lên một tiếng đầy thỏa mãn.
Nhan Tranh vô thức siết chặt hai chân, vòng chặt quanh eo anh, để anh bế trên tay, đi lại trong căn phòng rộng lớn.
Anh không ngừng nảy người, khiến cô thở không kịp, đấm vào vai anh, muốn anh nhẹ nhàng hơn một chút.
"Em không phải quả bóng bầu dục của anh!"
Nhan Tranh khó nhọc ngẩng đầu, cắn vào cằm anh.
Cằm anh thực sự rất đẹp, đường nét sắc sảo, mạnh mẽ, lạnh lùng.
Trần Bắc Đàn một khi bước vào chuyện này, cả người liền trở nên mơ hồ, mất kiểm soát.
Trên khuôn mặt anh tuấn, tràn đầy dấu vết của dụ.c vọn.g, cả gương mặt lẫn ánh mắt đều toát lên vẻ hung dữ.
Không phá hủy một thứ gì đó, thì khó mà dừng lại được.
Anh khàn giọng gọi cô: "Babydoll..."
Cô là Babydoll của anh.
Muốn xé rách cô hoàn toàn, nhưng lại không nỡ.