Tín Hiệu Bão Số 3 - Tiểu Hàm Tiên
Chương 89: IF Line · Đêm đầu tiên
Trần Vi Kỳ xách theo hai túi sủi cảo mà bạn bè nhất quyết nhét vào tay cô, miệng khẽ ngân nga một điệu nhạc vui vẻ, tâm trạng hân hoan trở về căn hộ trên tầng áp mái.
Trong góc tối, Trang Thiếu Châu nghe thấy tiếng người phụ nữ khẽ hát, khóe môi không khỏi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng. Ngay sau đó, anh còn nghe thấy hai tiếng động nhỏ — là âm thanh gót giày cao bị ném xuống, nện lên thảm.
Xem ra, tên trộm ngang nhiên chiếm tổ chim khách này đang rất vui vẻ, cũng vô cùng quen thuộc với nơi này. Dựa vào tình hình trước mắt, Trang Thiếu Châu đoán rằng cô đã lén lút sống ở đây ít nhất hai tuần.
Trần Vi Kỳ vẫy tay, đèn cảm ứng tự động bật sáng. Cô đổi sang một đôi dép lụa màu xanh lam, sau đó xách theo túi sủi cảo, bước thẳng về phía căn bếp bên trái.
Bạn cô đã dặn kỹ — sủi cảo là loại mới gói, về đến nhà phải lập tức bỏ vào tủ đông, nếu không nó sẽ dính lại với nhau và không thể ăn được nữa.
Trần Vi Kỳ vẫn tiếp tục ngân nga bài hát, mà hoàn toàn không nhận ra sự hiện diện của một người đàn ông xa lạ trong nhà.
Một người đàn ông nguy hiểm, khoanh tay đứng tựa vào lan can cầu thang, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
Trang Thiếu Châu cứ thế dõi theo người phụ nữ đi thẳng vào bếp của anh, mở tủ lạnh của anh, nhét vào đó một đống đồ lặt vặt.
Anh không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa. Phải chấm dứt ngay trò hề này.
"Xem ra cô sống ở đây rất thoải mái nhỉ, thưa quý cô."
Không gian tĩnh lặng đột nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp, mang theo âm sắc chuẩn mực của giọng Anh London, từng chữ phát ra đều đặn, tao nhã.
Trần Vi Kỳ đông cứng tại chỗ.
Luồng hơi lạnh từ tủ đông vẫn đang phả ra, thổi vào khuôn mặt vốn đã ửng đỏ vì ăn no uống đủ của cô.
Trong nhà có người. Hơn nữa, là một người đàn ông.
Mọi dây thần kinh của Trần Vi Kỳ lập tức căng lên.
Cô đã sớm biết an ninh New York rất tệ, tội phạm đầy rẫy khắp nơi, nhưng cô chưa từng nghĩ tới một ngày chính mình cũng gặp phải cướp đột nhập —— Nhất là ngay trong khu nhà giàu đắt đỏ nhất Manhattan.
Trong một căn hộ áp mái mà cô phải bỏ ra ba mươi vạn một tháng để thuê. Thế quái nào mà nơi này cũng bị trộm đột nhập?!
Công ty môi giới từng quảng cáo tòa nhà này có hệ thống bảo vệ và dịch vụ an ninh tốt nhất thế giới. Đây là cái kiểu "tốt nhất thế giới" mà họ nói à?
Trang Thiếu Châu thấy cô ngồi xổm trước tủ lạnh mãi không nhúc nhích, không cần đoán cũng biết cô đang chột dạ. Anh bước chậm lại, từng bước từng bước tiến về phía bếp.
Anh tiếp tục nói dùng tiếng Anh: "Cô có năm phút để thu dọn đồ đạc và biến khỏi đây. Nếu không, tôi sẽ gọi cảnh sát."
Đảo ngược trắng đen! Người nên báo cảnh sát là cô mới đúng! Trần Vi Kỳ tức đến mức cắn chặt môi.
Cô có thể cảm nhận rõ một áp lực mạnh mẽ đang bao trùm từ phía sau, đè nặng đến mức khiến đầu óc cô gần như tê liệt. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cô chợt nhớ ra — trong túi xách của mình có một khẩu Beretta.
New York rất hỗn loạn, cả cần sa lẫn súng ống đều tràn lan. Vì để phòng thân, cô cũng đã mua một khẩu súng. Cô luôn để nó trong túi, trừ khi tình huống khẩn cấp, tuyệt đối không lấy ra.
"Thưa quý cô, tôi cần nhắc lại lần thứ ba sao?"
Trang Thiếu Châu đã đứng ngay sau lưng Trần Vi Kỳ, khoảng cách giữa họ gần đến mức ——
Ánh đèn phản chiếu trên mũi giày da Oxford thủ công của anh, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Theo ánh nhìn của cô, từ đôi giày lên trên là ống quần tây màu xanh đậm, đường gấp ly được là thẳng tắp đến mức sắc bén.
Trần Vi Kỳ khẽ cười lạnh. Tên cướp chết tiệt này, còn giả bộ ra vẻ lắm.
Mặc vest, đi giày da, tưởng đang đóng vai xã hội đen trong Peaky Blinders chắc?
Trang Thiếu Châu: "Tốt thôi, tôi sẽ báo ——"
Trần Vi Kỳ đột nhiên xoay người, bật dậy như lò xo. Ngay giây tiếp theo, nòng súng lạnh lẽo của khẩu Beretta thẳng tắp đặt lên ngực Trang Thiếu Châu.
Cô đã phán đoán sai, không ngờ người đàn ông này cao như vậy, cao đến mức cô chỉ có thể nhìn thẳng vào yết hầu của anh ta. Đó là một chiếc yết hầu gợi cảm, rắn rỏi, cổ áo sơ mi được cài cẩn thận, phẳng phiu không một nếp nhăn.
Đây là lần đầu tiên Trần Vi Kỳ chĩa súng vào người khác, cô không hề thành thạo, trong lòng hơi hoảng nhưng vẫn cố tỏ ra già dặn. Nhịp thở cô khẽ run rẩy, ánh mắt chậm rãi dịch lên. Không kịp đề phòng, cô đối diện với một đôi mắt vô cảm.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Trang Thiếu Châu vẫn rất điềm tĩnh, dù bị súng chĩa vào cũng không hề hoảng loạn, thân hình vẫn giữ thẳng tắp. Chỉ là khí thế trên người anh ngày càng trầm xuống.
Anh thật sự muốn bật cười. Quả là nực cười.
Cả đời anh chưa từng bị ai chĩa súng vào đầu, vậy mà lần đầu tiên lại là vì một người phụ nữ. Một cô gái xinh đẹp nhưng ngang ngược. Dù xinh đẹp đến đâu, trộm vẫn là trộm.
Cùng lúc đó, trong mắt Trần Vi Kỳ cũng thoáng hiện một tia kinh ngạc.
Thời buổi kinh tế khó khăn đến vậy sao? Một người đàn ông đẹp trai tầm cỡ này mà cũng phải đi ăn trộm để mưu sinh?
Anh hoàn toàn có thể đi làm người mẫu nam, nếu không thì... làm trai bao phục vụ các bà chị giàu có cũng còn đáng tin hơn là đi đột nhập ăn trộm.
Không đúng. Cô đang nghĩ cái quái gì thế này?
Trần Vi Kỳ hoàn hồn, dùng nòng súng đẩy mạnh vào ngực người đàn ông, như một lời cảnh cáo.
Nhưng chính khoảnh khắc nòng súng chạm vào ——
Cô mới thực sự cảm nhận được cơ bắp rắn chắc của anh.
Dưới sức ép của nòng súng, những thớ thịt ấy như đang căng phồng lên.
Cô suýt nữa cầm không vững khẩu súng.
Trần Vi Kỳ cố giữ bình tĩnh: "Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng. Anh báo cảnh sát đi, báo ngay bây giờ đi. Để xem cảnh sát đến đây sẽ bắt ai."
Trang Thiếu Châu nheo mắt, rồi bất chợt bước lên một bước, nòng súng gần như ép sát vào người anh.
"Stop—Stop! Or I'll shoot!"
Trần Vi Kỳ nâng cao giọng, trong tiếng nói mang theo một sự run rẩy rất nhẹ mà người bình thường khó nhận ra.
Cô không ngờ người đàn ông này thật sự không sợ súng.
Dù đang có súng trong tay, cô vẫn thấy sợ hãi. Sợ rằng mình thực sự bóp cò thì hậu quả sẽ thế nào. Sợ rằng nếu không bóp cò, cô phải thoát khỏi tình cảnh này bằng cách nào.
Trang Thiếu Châu đã nắm bắt hoàn toàn tâm lý của cô, một kẻ giả hổ dọa người, tưởng cầm súng là có thể muốn làm gì thì làm. Anh khẽ nhướn mày, tiếp tục tiến lên một bước. Giọng nói trầm thấp, quyến rũ, như một tiếng gầm nhẹ sát bên tai: "Fine, just go ahead, lady." (Được thôi, cứ bắn đi, quý cô.)
Trần Vi Kỳ bị anh ép đến mép bàn đảo bếp, cánh tay gần như bị bẻ cong.
"CÚT ĐI!"
Anh bất ngờ chuyển sang nói tiếng Trung: "Cô là người Trung Quốc à?"
Trần Vi Kỳ ngẩn ra ——
Chỉ 0,1 giây lơ đãng, người đàn ông đã nhanh như tia chớp đoạt lấy khẩu súng.
Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ động tác, chỉ đến khi hoàn hồn lại, anh đã xoay ngược nòng súng chĩa thẳng vào cô.
"............"
Trần Vi Kỳ mắt trừng lớn, gương mặt đầy kinh ngạc, không thể tin nổi.
Trang Thiếu Châu cúi người xuống, bàn tay lớn bao trọn khẩu súng, đem nòng súng lạnh lẽo áp nhẹ lên gương mặt cô.
Mặt cô đỏ bừng, trông có vẻ rất căng thẳng.
Anh nhẹ nhàng nói: "Cả súng cũng cầm không vững, vậy mà dám chĩa vào tôi?"
Trần Vi Kỳ không đáp, chỉ cắn môi dưới, hốc mắt bất giác đỏ lên ——
Nhìn như một con cún con bị bắt nạt đến mức không dám cựa quậy.
Một giây trước còn hùng hổ, một giây sau đã tủi thân đến mức sắp khóc.
........ Thôi được rồi.
Trang Thiếu Châu hạ súng xuống, lùi một bước: "Ra phòng khách nói chuyện."
Trước khi quay người, anh nhẹ nhàng bổ sung một câu: "Tôi không có bắt nạt cô."
............
Bầu không khí căng thẳng trong cuộc đối đầu tan biến như mây khói.
Trên bàn trà, điện thoại vẫn mở loa ngoài, giọng của chú Huy vang lên, không ngừng xin lỗi Trang Thiếu Châu, giải thích rằng sau khi đồng ý cho thuê căn hộ, ông ấy đã giao toàn bộ việc này cho bên môi giới, quên báo lại, và giờ đang rối rít nhận lỗi với cả Trần Vi Kỳ, an ủi cô vì đã bị một phen hoảng sợ.
Một sự hiểu lầm to lớn.
"Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, cậu chủ, cậu đừng giận. Là tôi tự ý quyết định, cậu đừng trách cô Trần, cô ấy cũng là nạn nhân. Lỗi là do tôi, tất cả đều tại tôi. Cô Trần cũng là người Hồng Kông, tôi chỉ muốn giúp đỡ một chút thôi."
"Cô Trần, xin lỗi cô nhé. Tôi không biết cậu chủ sẽ về New York, cứ nghĩ vài tháng tới cậu ấy không qua đây, nên mới tự ý cho cô thuê căn hộ. Thật xin lỗi, làm cô hoảng sợ rồi."
Chú Huy bị kẹt giữa hai bên, khổ sở nhận lỗi.
Trần Vi Kỳ ôm chặt con thú nhồi bông hình cún con, không muốn để ông ấy phải cúi đầu xin lỗi trước mặt người đàn ông này.
Chú Huy đã đối xử rất tốt với cô, nếu xét về lý, người sai là cô mới đúng, vì chính cô đã nhất quyết muốn thuê căn hộ này.
"Vậy nhé, tôi cúp máy đây."
Trang Thiếu Châu không muốn dài dòng với chú Huy nữa, dứt khoát cúp máy, ánh mắt lạnh nhạt hướng về người phụ nữ trước mặt.
"Xin lỗi, tôi không biết chú Huy đã cho cô thuê căn hộ này."
Giọng anh dịu xuống, nhưng lọt vào tai Trần Vi Kỳ, vẫn mang theo một sự nguy hiểm ngầm.
"Là hiểu lầm thôi."
Trần Vi Kỳ mân mê cái đuôi của con thú nhồi bông, nói giọng lầu bầu: "Nhưng tôi cũng không sai. Trả súng lại cho tôi, nó là của tôi."
Cảm giác bị cướp súng quá nhục nhã. Lần mất mặt lớn nhất trong đời cô.
Trang Thiếu Châu đặt khẩu súng lên bàn trà, như một lời nhắc nhở cũng như cảnh cáo: "Cô cầm súng sai tư thế, lực tay cũng yếu. Nếu lần sau muốn chĩa vào ai, tốt nhất đứng xa ra, không thì dễ bị đoạt súng lắm."
Trần Vi Kỳ tức đến phát điên: "Ai cần anh nhắc nhở? Hơn nữa, sau này tôi cũng sẽ không gặp tình huống này nữa! Đừng có nguyền rủa tôi!"
Trang Thiếu Châu nhếch môi, không thèm đôi co, chỉ dựa lưng vào ghế, lười biếng suy nghĩ xem phải xử lý chuyện này thế nào.
Đuổi cô đi luôn? Hay là chịu đựng mấy hôm rồi tính tiếp? Nhưng chịu đựng thế nào?
Một tiểu thư kiêu kỳ xinh đẹp, mở miệng ra là chĩa súng, rồi lại làm vẻ đáng thương. Một rắc rối lớn. Một rắc rối cực lớn.
Trần Vi Kỳ không biết anh đang nghĩ gì, nhưng có thể đoán được chắc chắn là muốn tìm cách tống cô đi.
Cô phải ra tay trước: "Tôi có hợp đồng thuê nhà hợp pháp, anh không thể đuổi tôi đi vô cớ. Tôi đã trả tiền thuê trước bốn tháng, tôi có quyền ở lại."
Trang Thiếu Châu: "Vậy cô muốn gì?"
Cùng sống chung với một người đàn ông xa lạ sao? Dễ dãi như vậy à? Không hiểu sao, ý nghĩ này khiến trong lòng anh có một cảm giác khó chịu, nhưng không rõ vì sao.
Trần Vi Kỳ ôm chặt con cún bông, chậm rãi nói: "Anh là người có tiền, chắc không thiếu một căn nhà đâu nhỉ?"
Trang Thiếu Châu: "?"
"Vậy mấy tháng này, anh có thể ở căn hộ khác của anh."
".................."
"Tôi quen ở đây rồi. Hơn nữa, sau Giáng Sinh tôi sẽ nhập học, không muốn mất công chuyển nhà nữa. Nếu anh không đồng ý, tôi có thể trả thêm tiền."
Chỉ nghĩ đến việc phải dọn đi, đầu Trần Vi Kỳ đã muốn bốc khói.
Lần đầu tiên Trang Thiếu Châu bị người ta chĩa súng, và cùng lúc đó là lần đầu tiên bị người ta dùng tiền ép phải chuyển nhà.
Đầu anh cũng bắt đầu bốc khói.
"Đây là nhà của tôi, cô Trần."
"Tôi biết mà."
"Vậy là cô đang đuổi tôi đi?"
Trần Vi Kỳ đơ người.
Hình như......... cô hơi quá đáng thật.
Một cô gái mười chín tuổi, còn quá non nớt, chưa từng thật sự va chạm xã hội.
Tất cả những lần tiếp xúc với đàn ông của cô, đều chỉ gói gọn trong những buổi tiệc tùng, nơi cô luôn được một đám đàn ông vây quanh, tâng bốc và theo đuổi. Vì vậy, từ nhỏ cô đã không mấy khách khí với đàn ông. Trong mắt cô, đàn ông chỉ có ba loại: Chó cưng – ngoan ngoãn, biết nghe lời, ruồi nhặng – phiền phức, bám dai như đỉa, ba cô – chỉ thích ra lệnh.
Trần Vi Kỳ trợn mắt, liếc nhìn anh đầy khiêu khích: "Vậy tôi không đi, anh cũng không đi, anh định sống chung với tôi à?"
Trang Thiếu Châu: "............?"
Cô gái này mà cũng đậu Yale à?
Mua bằng hả?
Trần Vi Kỳ mím môi, đúng là anh rất đẹp trai, cơ ngực có vẻ cũng rất quyến rũ (mặc dù chưa nhìn thấy).
Nhưng chung sống dưới một mái nhà lại là chuyện khác.
Lỡ như anh không phải người đàng hoàng thì sao?
Lỡ như anh không kìm được bản thân thì sao?
Dù sao thì cô cũng không đánh lại anh, có súng cũng vô dụng.
"Mặc dù có chú Huy bảo đảm cho anh, nhưng tôi cũng không biết anh là người thế nào, tôi sợ anh ———"
"Sợ tôi cái gì?"
Tim Trần Vi Kỳ khựng lại, không hiểu sao anh bỗng trở nên áp bức như vậy. Cô im lặng vài giây, rồi chậm rãi nói: "Tôi sợ anh có ý đồ xấu với tôi."
Trang Thiếu Châu cười khẽ, đúng như anh đoán.
Cô gái này vừa đẹp, lại vừa tự luyến.
Anh nhìn cô một cách thú vị hơn, nói là phụ nữ thì còn hơi sớm, cùng lắm chỉ là một cô gái.
Một cô gái rất đẹp, đẹp đến mức khiến anh có hơi bất ngờ, nhưng........ vậy thì đã sao?
Trần Vi Kỳ không hiểu sao anh lại nhìn mình kiểu đó, cảm giác như bị đánh giá, khiến cô có hơi bồn chồn, nhưng bản tính kiêu ngạo thuộc về cô ba nhà họ Trần không cho phép cô cúi đầu.
Ngoài sự ngượng ngùng non nớt, trong ánh mắt cô còn có sự khinh thường đặc trưng của tiểu thư nhà giàu dành cho đàn ông. Tuy cô còn trẻ, nhưng tự cho là đã nhìn thấu đàn ông. Dù sao thì, cô cũng lớn lên trong giới thượng lưu Hồng Kông, thấy qua vô số đàn ông, nhiều đến mức không đếm xuể.
Những công tử nhà giàu, con ông cháu cha, ai cũng như một bầy chó cưng, quanh quẩn bên cô, mời cô khiêu vũ, mời cô ăn tối, làm phiền đến phát ngán. Vậy nên, cô tin chắc rằng người đàn ông trước mặt cũng không khác gì bọn họ.
Cô ngẩng cao đầu, tự tin nhìn thẳng vào hắn, lông mày thanh tú khẽ nhướng, ánh mắt rõ ràng mang theo thách thức.
Dáng người mười chín tuổi, tuy còn non trẻ nhưng đã đầy đặn, nở nang.
Cô ngồi thẳng lưng, hai chân vắt chéo, một tư thế gợi cảm được tôi luyện qua những năm tháng sống giữa thương trường phù hoa. Một bông hoa kiêu sa, nhưng cũng rất sắc bén.
Trang Thiếu Châu nhìn bộ dạng "người đẹp cao quý" của cô, không nhịn được cười khẽ, như thể đang cười nhạo một đứa trẻ. Nụ cười ấy mang theo chút ngạo mạn đầy vô tình.
Trần Vi Kỳ cảm thấy không đúng, nheo mắt: "Anh cười gì?"
Dưới ánh đèn, gương mặt điển trai của anh càng trở nên sắc nét, nụ cười dịu dàng nhưng lại chứa đựng một sự xa cách.
"Cô Trần, tôi không phải mấy thằng trai trẻ non nớt."
"Tôi không có hứng thú với mấy cô học sinh trông chưa đủ tuổi vị thành niên."
Trần Vi Kỳ sững sờ. Sét đánh ngang tai.
Anh vừa nói gì cơ? Học sinh? Chưa đủ tuổi vị thành niên á?
Anh nói cô ấy à???
Trần Vi Kỳ không thể tin nổi, trợn mắt nhìn anh.
Cô giống người chưa trưởng thành chỗ nào hả?!
Trang Thiếu Châu thản nhiên đứng dậy, bóng dáng cao lớn khiến anh lập tức ở thế nhìn xuống cô.
Anh vẫn giữ phong thái lịch thiệp nói: "Nếu cô Trần không muốn dọn đi, vậy cứ ở lại. Nhưng có ba điều kiện: Không được lên tầng ba, không được đưa người lạ về đây, không được mặc mấy cái váy không đứng đắn lượn lờ trước mặt tôi."
"Còn lại, tùy cô."
—— Váy không đứng đắn.
Mặt Trần Vi Kỳ đỏ bừng, lông mi run rẩy, cô cúi gằm xuống. Trong lúc cúi đầu, ánh mắt cô vô tình rơi vào một vật trên sàn nhà. Một chiếc áo lót ren gợi cảm, cái mà sáng nay cô mặc. Nó nằm chỏng chơ trên sàn, rõ ràng đã bị người ta động vào.
"Khốn nạn, ai cho anh đụng vào đồ ngủ của tôi?!"
Mặt cô càng đỏ hơn, vô thức mắng nhỏ một câu.
Bước chân Trang Thiếu Châu khựng lại.
Câu nói kia anh nghe rõ mồn một.
Trước mắt anh lập tức hiện lên hình ảnh cái váy ngủ gợi cảm ấy, thoang thoảng mùi hương ngọt ngào, nằm lơ lửng trên ngón tay anh.
Trang Thiếu Châu không hiểu tại sao lại để cô ở lại. Anh hoàn toàn có thể tìm ra vô số cách để đuổi cô đi. Nhưng thay vì làm thế, anh lại bước nhanh hơn, gần như vội vã đi lên lầu.
Bên dưới bộ vest đắt tiền, cơ thể anh nóng lên, như thể đang bốc cháy.
Cảm giác xa lạ chưa từng có, trong chớp mắt, xâm chiếm toàn bộ lý trí.
............
Sau khi tắt đèn, màn đêm càng thêm sâu thẳm. Ngoài cửa sổ, ánh đèn rực rỡ, dòng xe tấp nập chảy dài như sông. Trần Vi Kỳ nằm trong phòng ngủ, cơ thể mềm nhũn sau khi được ngâm trong nước ấm.
Nhà bỗng dưng có thêm một người đàn ông xa lạ, khiến cô vẫn thấy bất an. Vừa bước vào phòng, cô lập tức khóa cửa, còn lôi một cái ghế chặn sau cửa.
Thực ra, cô biết làm vậy cũng vô ích.
Người đàn ông đó không phải loại hèn hạ, nửa đêm lén lút xông vào phòng phụ nữ. Anh sẽ không làm những chuyện thấp kém như vậy.
Trần Vi Kỳ gặp nhiều kẻ giỏi đeo mặt nạ, Trần Bắc Đàn cũng từng dạy cô cách nhìn người, phân biệt thật giả. Cô nhạy bén hơn phần lớn người khác.
Chỉ mới gặp chưa đầy một tiếng, kết luận này có vẻ vội vàng, nhưng trực giác cô mách bảo ——
Từng cử động, từng ánh mắt, từng hơi thở của người đàn ông đó đều toát lên sự cao quý, lạnh lùng và kiêu ngạo. Như một con báo đen quý tộc, lặng lẽ nghỉ ngơi, chỉ khi bị khiêu khích mới chịu tấn công.
Những người quá kiêu hãnh, thường không cho phép bản thân mất kiểm soát.
Trần Vi Kỳ rúc trong chăn, hừ một tiếng đầy bực bội, bàn tay siết chặt ngực mình.
Đồ đáng ghét! Dám cười nhạo cô là chưa trưởng thành? Từ nhỏ tới lớn, cô chưa bao giờ mất mặt đến thế này!
Cô trằn trọc mãi, đến tận rạng sáng mới ngủ được. Hôm sau, cô tỉnh dậy lúc bảy giờ hơn, vươn vai lười biếng.
Lịch trình một ngày của cô rất cố định. 7:30 sáng rời giường, tập thể dục trên sân thượng 40 phút, sau đó làm bữa sáng cho mình. Nếu lười, cô sẽ gọi đồ ăn ngoài. Ăn sáng xong, cô sẽ đi tắm rửa, trang điểm, thay đồ – dành hai tiếng để làm đẹp là chuyện quá bình thường.
Những ngày không có lớp học, cô có rất nhiều thời gian rảnh.
Trần Vi Kỳ kéo chiếc ghế chắn cửa ra, quyết định tối nay sẽ không làm vậy nữa. Thật ấu trĩ! Cô thay bộ đồ tập yoga bó sát mới mua, cảm thấy sảng khoái, rồi bước xuống tầng dưới. Ôm tấm thảm yoga trong tay, cô mở cửa sân thượng, nhắm mắt hít một hơi thật sâu.
Căn hộ này nằm ngay sát Công viên Trung tâm, không khí trong lành, không có mùi hôi, không có mùi cần sa.
Khi cô tận hưởng buổi sáng trong lành, đột nhiên nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe. Cô giật mình, lập tức ngẩng đầu nhìn qua.
Bên kia hồ bơi vô cực, một cơ thể nam tính săn chắc, từ dưới nước bật lên.
Cánh tay mạnh mẽ tì lên mép hồ, những cơ bắp căng chặt khi dồn lực, đường nét rắn rỏi, mang theo sự nguy hiểm đầy mê hoặc. Như một con cá mập hổ dũng mãnh, lạnh lùng, đầy sức mạnh.
Trần Vi Kỳ sững sờ, không ngờ sáng sớm lại chứng kiến một cảnh tượng như vậy. Cô cảm thấy cơ thể nóng ran một cách khó hiểu.
Hôm nay, ánh nắng tràn ngập, tựa như một lớp mật ong óng ánh bao bọc lấy làn da trắng khỏe mạnh của người đàn ông. Đường nét cơ bắp rõ ràng, cơ ngực quả nhiên rắn chắc như những gì Trần Vi Kỳ từng tưởng tượng, trên đó còn đọng đầy những giọt nước lấp lánh.
Hơn nữa, nơi đó... lại có màu hồng đậm...
Đầu óc Trần Vi Kỳ trở nên trống rỗng.
Trang Thiếu Châu đã sớm nhận ra ánh mắt to gan lớn mật của cô gái này. Anh lười quan tâm, chỉ bước đến bên ghế dài, cầm khăn tắm lau người.
Trần Vi Kỳ vẫn đứng yên, như bị một loại ma lực kỳ quái cố định tại chỗ. Cô vốn không phải kiểu con gái ham sắc, nhiều lắm chỉ cùng Dịch Tư Linh tán gẫu vài câu cho vui miệng, thực ra chưa từng động chạm hay hôn đàn ông bao giờ. Vì gia đình kinh doanh hàng xa xỉ, từ nhỏ cô đã tiếp xúc với vô số người mẫu có thân hình hoàn hảo, cả nam lẫn nữ. Cô cũng từng có ý nghĩ muốn chạm vào họ, nhưng lại sợ mất mặt.
Tiểu thư nhà họ Trần mà lại đi sờ cơ ngực người mẫu nam, bị lan ra ngoài thì thật khó coi.
Khi Trần Vi Kỳ còn đang miên man suy nghĩ, Trang Thiếu Châu đã lau khô người, khoác áo choàng tắm, tùy ý buộc một nút rồi xoay người bước về phía cô.
"......"
Trần Vi Kỳ lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác, giả vờ trải thảm yoga.
Trang Thiếu Châu vẫn nhớ chuyện tối qua bị cô mắng là đồ khốn, trong lòng có chút ác ý, mạnh mẽ bước đến trước mặt cô, nắm lấy cổ tay cô.
"Đồ khốn, anh định làm gì?" Trần Vi Kỳ tức đến mức giọng cũng run lên, đôi mắt ươn ướt.
Trên người cô, điểm trưởng thành nhất có lẽ chính là giọng nói —— một chất giọng trầm thấp, dịu dàng và quyến rũ. Ngay cả khi đang mắng người, âm thanh ấy vẫn dễ nghe vô cùng, như chiếc lông vũ mềm mại luồn vào vành tai, khiến người ta ngứa ngáy.
"Cô Trần, vừa rồi cô đang nhìn chằm chằm tôi à?"
Trần Vi Kỳ không trả lời, chỉ tức giận trừng mắt nhìn anh.
Trang Thiếu Châu hơi nhếch khóe môi: "Cô nhìn rất chăm chú, cơ thể tôi đẹp lắm à?"
"..........."
"Có phải còn muốn sờ không?"
Trần Vi Kỳ trừng to mắt, đầu ngón tay run nhẹ, hoàn toàn không hiểu anh lại lên cơn điên gì nữa.