Tín Hiệu Bão Số 3 - Tiểu Hàm Tiên

Chương 92: IF Line · Giấc mộng buổi trưa

Trần Vi Kỳ sững người trong chốc lát, không kịp phản ứng, khó hiểu nhìn Trang Thiếu Châu. Biểu cảm của người đàn ông này có gì đó rất kỳ lạ.

"Hửm?"

Trang Thiếu Châu mỉm cười ôn hòa, lấy khăn giấy lau vệt sốt tiêu đen dính bên môi cô.

"Tôi tên là Trang Thiếu Châu, sinh ra và lớn lên ở Hồng Kông. Anh trai tôi là Trang Thiếu Diễn, mẹ tôi là Lê Nhã Nhu, còn ba tôi là Trang Kỳ Đình."

Trần Vi Kỳ: "............"

Cô hoàn toàn choáng váng trước loạt cái tên này.

Anh trai anh là Trang Thiếu Diễn — CEO đương nhiệm của Tập đoàn Thịnh Huy.

Mẹ anh là Lê Nhã Nhu — người được truyền thông Hồng Kông ca ngợi là "quý phu nhân số một".

Còn ba anh là Trang Kỳ Đình — siêu boss trong giới boss.

Cô từng gặp ông ấy một lần, bị mẹ kéo đến chào hỏi "Chú Trang", nhưng vì khí thế của ông ấy quá đáng sợ, chỉ mới gọi "chú" thôi mà cô còn không dám ngẩng đầu lên nữa.

Trần Bắc Đàn đã nói: "Người nhà họ Trang không dễ chọc vào. Nếu gặp thì tránh xa ra. Nếu em dính dáng đến đàn ông nhà họ Trang, thì coi như xong đời. Chỉ có thể gả vào đó, từ nay về sau đừng mơ có ngày tự do."

Mặc dù trong lời của Trần Bắc Đàn có mang theo tư thù cá nhân, nhưng cô rất tin anh trai mình, thậm chí còn coi đó là chân lý.

Trong các buổi tiệc xã giao ở Hồng Kông, cô chưa bao giờ chủ động bắt chuyện với đàn ông họ Trang — mặc dù ai cũng đẹp trai.

Vậy mà bây giờ, cô không những trêu chọc một người họ Trang, mà còn đùa bỡn với anh nữa.

Cô đã bóp ngực anh.

Thậm chí tối qua còn lớn gan nắm cả cái đó của anh.

Thật to lớn........

Đến giờ cô vẫn còn nhớ chu vi của nó.

Nóng đến mức có thể đâm chết cô luôn.

Cô thảm thật rồi. Mới 19 tuổi, vất vả lắm mới để ý một anh chàng đẹp trai, định ve vãn chút để thử mùi vị, ai ngờ lại rước lấy một rắc rối khổng lồ.

Trần Vi Kỳ đột nhiên hét lên một tiếng chói tai, chui lại vào chăn, vùi mặt vào trong, không muốn nhìn ai nữa.

Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: Anh họ Trang.

Trang Thiếu Châu không ngờ phản ứng của cô lại dữ dội như vậy, bất lực nhìn con sâu bông trong chăn, vỗ nhẹ một cái.

"Này."

Con sâu bông ngọ nguậy.

"Em sẽ nghẹt thở đấy, ra đi, bảo bối."

Trần Vi Kỳ bĩu môi. Gọi cô là "bảo bối" cũng vô ích!

Trang Thiếu Châu chờ một lúc, cuối cùng đành phải nói: "Ga giường tối qua còn chưa thay. Trên đó vẫn còn nước của cái bình xịt nhỏ đấy."

Bình xịt nhỏ?!

Trần Vi Kỳ lập tức nổi trận lôi đình, bật chăn ngồi dậy, hai tay chộp lấy cổ Trang Thiếu Châu, điên cuồng lắc anh: "Anh mới là bình xịt! Cả nhà anh đều là bình xịt!"

Tối qua, đến cuối cùng ——

Dưới môi răng của anh, cô tan rã hoàn toàn, toàn thân run rẩy mất kiểm soát, nước bắn tung tóe.

Cô tưởng mình mất kiểm soát đến mức tè ra giường, xấu hổ đến mức lấy tay bịt mặt, ngã xuống giường bật khóc thảm thiết.

Cô không thể chấp nhận được chuyện mình lại làm ra một việc mất mặt như vậy — hơn nữa còn trước mặt một người đàn ông mà cô vừa ý.

Trang Thiếu Châu còn chưa kịp lau hết nước trên ngực, đã vội ôm cô vào lòng dỗ dành: "Không phải như em nghĩ đâu, Tanya."

Anh ôm cô rất chặt, cúi đầu hôn lên trán cô, nơi vẫn còn đẫm mồ hôi.

"Không phải thật mà, em tin tôi đi."

Trang Thiếu Châu cảm thấy lòng mình mềm nhũn. Cô giống hệt một chú chó nhỏ bị ức hiếp.

"Vậy thì là gì..."

Trần Vi Kỳ nước mắt lưng tròng, khóc nức nở không thành tiếng.

Rõ ràng là vậy!

Anh chỉ nói thế để dỗ cô thôi!

Là cô quá sung sướng, sung sướng đến mức vui quá hóa buồn!

Cô tuyệt vọng nghĩ.

"Chỉ là nước thôi mà."

Người đàn ông hôn đi nước mắt trên mặt cô.

"Không tin thì ngửi người tôi xem, vẫn thơm mà. Bảo bối ~"

Trần Vi Kỳ lập tức nôn khan một cái thật to, vừa khóc vừa khàn giọng chửi: "—— Anh đúng là đồ biến thái!"

Cô không dám để anh ôm nữa.

Sợ dính bẩn.

Trang Thiếu Châu cố nhịn cười. Nếu anh bật cười vào lúc này, e rằng cô sẽ càng tức giận hơn. Anh im lặng, để cô khóc một lúc. Chờ đến khi tiếng nức nở dần nhỏ lại, nước mắt cũng dần khô, anh mới nghiêng người tới, hôn lên má cô.

"Đừng khóc nữa, bảo bối."

Anh vừa hôn, vừa trêu chọc khẽ khàng: "Sao mà giống cái bình xịt nhỏ quá."

Ở trên cũng thế — nước mắt cô tuôn ra như vỡ đê, gọi là "xịt" cũng không sai chút nào.

Trần Vi Kỳ tủi thân chửi anh biến thái, bắt anh im miệng, ra lệnh: "Anh phải quên chuyện vừa rồi đi."

"Ừ, tôi sẽ quên hết. Ngày mai thức dậy, em không nhớ, tôi cũng không nhớ."

Nhưng trong lòng Trang Thiếu Châu lại nghĩ tuyệt đối sẽ không có ý định quên chuyện này.

Khoảnh khắc cô hét lên đỉnh trong mắt anh, đẹp đến mức khắc sâu vào tâm trí, cả đời này cũng không thể quên được.

Nghe anh nói sẽ quên, ánh mắt Trần Vi Kỳ chợt thoáng qua một tia u ám, nhưng cô thật sự quá mệt mỏi, hoàn toàn kiệt sức, không còn sức mà bận tâm mấy chuyện vụn vặt này nữa. Cuối cùng, ngay cả lúc Trang Thiếu Châu bế cô vào phòng tắm, thay ga giường mới, cô cũng chẳng nhớ gì cả.

Lúc này, đột nhiên anh lại nhắc đến bình xịt nhỏ.

Trần Vi Kỳ vừa xấu hổ vừa tức giận, nghiến răng: "Vậy mà còn dám nhắc lại?!"

Trang Thiếu Châu đợi cô phát tiết xong, mới nhẹ nhàng vỗ lưng cô, trầm giọng: "Anh đã nói rồi, chỉ là nước thôi. Là vì em quá sung sướng, quá hạnh phúc, nên cơ thể mới có phản ứng như vậy."

Lúc này, rượu cũng đã tan. Trần Vi Kỳ không còn mơ hồ nữa. Cô cũng không phải con nít, mấy cảnh hạn chế độ tuổi trong phim H ấy, cô vẫn hiểu được. Chỉ là... chưa bao giờ nghĩ rằng mình cũng sẽ như vậy. Cô quay mặt đi, cắn chặt răng hàm, vừa nhẫn nhịn vừa xấu hổ.

Tối qua thực sự quá sung sướng, nói là "mê loạn quên mình" cũng không quá lời. Mọi trải nghiệm đều mới mẻ — nụ hôn, vuốt ve, khám phá, và cả đỉnh cao cảm xúc. Nhưng vừa nghĩ đến những gì Trần Bắc Đàn từng nói, trái tim cô lại đau nhói.

Trang Thiếu Châu là người nhà họ Trang, hơn nữa còn là nhánh quyền lực nhất của nhà họ Trang.

Yêu đương với một người như vậy, nếu bị lộ ra, cô sẽ không thể tìm được bạn trai khác ở Hồng Kông. Sẽ không còn người đàn ông nào dám theo đuổi cô nữa vì cô đã bị đánh dấu bởi họ Trang. Cô không muốn tự biến mình thành một con thiêu thân lao vào hố sâu.

"Thôi đi."

Cô bỗng nhiên nói, dập tắt những suy nghĩ viển vông không thực tế.

Cô luôn là người quyết đoán.

Trang Thiếu Châu cảm nhận được sự thay đổi tinh tế trong không khí, giọng trầm xuống: "Thôi đi?"

Trần Vi Kỳ gật đầu, đôi mắt còn vương hơi nước nhìn anh, cực kỳ nghiêm túc: "Tôi sẽ quên hết chuyện hôm qua. Anh cũng quên đi."

"Quên cái gì?"

Trang Thiếu Châu mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm như muốn khắc vào tim cô, giọng nói mang theo một chút cưỡng chế: "Quên nụ hôn của chúng ta? Quên việc tôi đã chạm vào em, em cũng chạm vào tôi? Hay là quên chuyện em sung sướng đến mức bắn thẳng vào miệng tôi?"

"Anh ——!!!"

Mặt Trần Vi Kỳ đỏ bừng.

Cô đẩy mạnh anh một cái, xấu hổ đến mức muốn độn thổ.

"Anh đang nói cái gì vậy...!!!"

"Không thể quên chuyện này được."

Trang Thiếu Châu hờ hững đáp, giọng nói bình tĩnh nhưng chắc chắn.

Anh hơn cô nhiều tuổi, lại đứng trên đỉnh cao quyền lực từ bé, được cả gia tộc bồi dưỡng để về tiếp quản. Khi thu liễm thì lịch thiệp, nhưng một khi trở nên áp đảo, anh có thể khiến Trần Vi Kỳ hoàn toàn không có sức chống cự, thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở nên yếu ớt. Càng như vậy, Trần Vi Kỳ càng tin chắc một điều: Tuyệt đối không thể trêu người đàn ông này.

Cô phải chạy trốn ngay lập tức.

"Tôi... ngày mai tôi sẽ bắt đầu tìm nhà."

Trang Thiếu Châu hơi khựng lại.

"Tìm nhà? Tìm nhà gì?"

"Tôi không ở đây nữa."

"Tanya."

Lần này, giọng của Trang Thiếu Châu trở nên sắc bén, khí thế quanh người anh đột nhiên trở nên cứng rắn và lạnh lẽo.

"Anh hung dữ với tôi."

Trần Vi Kỳ nhỏ giọng lẩm bẩm, ấm ức lườm anh một cái: "Hôm qua là tôi sàm sỡ anh, nhưng anh cũng sướng mà. Chúng ta huề nhau, tôi không nợ gì anh cả. Tôi sẽ trả tiền thuê nhà đàng hoàng, chú Huy còn thu của tôi tiền cọc ba tháng, hơn mười vạn đó. Tôi có quyền tự do đi hay ở. Hung dữ cái gì chứ!"

Trang Thiếu Châu không hiểu tại sao cô đột nhiên quay ngoắt thái độ.

Rõ ràng mười phút trước, cô còn muốn yêu đương với anh.

Chẳng lẽ là vì anh nói họ Trang của mình ra?

"Là lỗi của tôi, Tanya. Tôi sẽ bảo chú Huy trả lại tiền cho em. Bạn gái ở nhà bạn trai là điều đương nhiên. Nhà ở New York khó tìm, đồ của em lại nhiều, dọn đi dọn lại rất phiền phức."

Anh cố gắng xoay chuyển cục diện, giọng điệu trầm ổn, bình tĩnh.

"Tôi chưa nói anh là bạn trai tôi."

Trần Vi Kỳ nắm ngay trọng tâm, phản bác lại.

Trang Thiếu Châu cười, ánh mắt sắc bén khóa chặt lấy cô: "Hôn môi, vuốt ve, anh hôn cả chỗ đó của em —— những việc này chỉ có người yêu hoặc vợ chồng mới làm. Tiểu thư nhà họ Trần không phải người tùy tiện, đúng không?"

Trần Vi Kỳ thoáng ngẩn ra.

"........ Đúng, là như vậy, nhưng —"

"Không có nhưng nhị gì hết, bảo bối."

Trang Thiếu Châu không để cô nói tiếp, giọng trầm ổn nhưng cứng rắn: "Chúng ta bên nhau vào đêm Giáng Sinh. Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta yêu nhau. Em muốn quà Giáng Sinh gì?"

Trần Vi Kỳ hoàn toàn không chịu nổi kiểu bá đạo này của anh.

Ai cần quà của anh chứ!

Cô bực bội hét lên: "Tôi chưa đồng ý yêu anh! Đừng có tự ý quyết định!"

Trang Thiếu Châu không đáp, chỉ lặng lẽ quan sát cô.

Anh cao hơn cô một đoạn, ngay cả khi cả hai đều đang ngồi, ánh mắt anh vẫn mang theo cảm giác áp đảo, khiến người ta e sợ.

"Vì tôi họ Trang, nên em không muốn yêu tôi, có phải không?"

Trần Vi Kỳ nuốt khan, lùi lại phía sau theo bản năng.

Lúc này, anh còn đáng sợ hơn cả khi Trần Bắc Đàn nổi giận.

"Có phải người nhà tôi đã đắc tội với ba mẹ em, hoặc anh trai em không? Em cứ nói đi, tôi sẽ bảo họ đến xin lỗi."

Trần Vi Kỳ siết chặt chăn, chuyện này mà ầm lên thì to chuyện rồi.

Cô vội vàng lắc đầu: "Không có! Không phải! Anh đừng làm lớn chuyện! Đây là chuyện giữa hai chúng ta!"

Trang Thiếu Châu dịu dàng nắm lấy tay cô, giọng nói nhẹ nhàng, đầy kiên nhẫn: "Tôi chỉ muốn biết lý do. Em cũng nên để tôi hiểu chứ?"

Trần Vi Kỳ cụp mắt xuống, trong lòng có hơi không nỡ. Cô biết mình có mắt nhìn, nhưng mắt nhìn quá tốt cũng là một loại phiền phức. Chẳng lẽ vì một người đàn ông mà cô phải đánh đổi cả tương lai của mình? Biết đâu sau này cô còn có thể gặp một người đẹp trai hơn, cơ bắp hơn, gu thời trang tốt hơn?

....... Nhưng xác suất đó quá nhỏ.

Cô lờ mờ nhận ra một điều: những thứ thực sự tốt đẹp trên thế giới này đều rất hiếm có.

"Anh trai tôi không thích anh."

Trần Vi Kỳ cảm thấy rối loạn trong lòng, bịa đại ra một lý do.

Trang Thiếu Châu bật cười, không xem đây là vấn đề gì lớn: "Tanya, tôi còn chưa gặp anh trai em. Thế này đi, lần này về Hồng Kông, tôi sẽ đến tập đoàn CDR thăm anh ấy, được không?"

"Không được!!!"

Trần Vi Kỳ trợn tròn mắt, kích động phản đối.

Anh còn chủ động đi tìm Trần Bắc Đàn?!

Không phải muốn hại chết cô đấy chứ!!

"Em có thành kiến với tôi, Tanya. Tôi thấy rất buồn."

Trang Thiếu Châu chậm rãi nói từng từ một.

Nhưng Trần Vi Kỳ không nhìn ra chỗ nào anh buồn cả — rõ ràng là đang giả vờ để cô mềm lòng. Điều đáng ghét nhất là — cô lại thật sự mềm lòng.

Cô cảm thấy mình như một tra nữ — tán tỉnh người ta xong, giờ lại muốn bỏ chạy.

Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy bế tắc như thế. Một cô gái mười chín tuổi, luôn thuận buồm xuôi gió, rắc rối lớn nhất chỉ là mùa đông nước Anh không có ánh nắng. Cô chưa từng gặp phải chuyện nào mà mình thật sự phải đưa ra lựa chọn. Đây không phải là mua sắm, không thể cứ all-in là xong.

"Vậy thì... chúng ta cứ thử yêu nhau trước. Nhưng anh không được nói với ai rằng anh có quan hệ với em. Sau này dù có chia tay, anh cũng không được tiết lộ rằng chúng ta từng yêu nhau."

Trần Vi Kỳ nghĩ ra một giải pháp trung hòa, vừa có thể thỏa mãn mong muốn yêu đương với Trang Thiếu Châu, vừa có thể tránh những rắc rối về sau.

Trang Thiếu Châu khẽ nhíu mày, trong lòng cảm thấy hoang đường và một cơn giận bị kìm nén.

Cô đang xem anh như một người tình không thể công khai sao? Anh không thể công khai trước ánh sáng ở chỗ nào?

Điều này đánh thẳng vào lòng tự trọng và sự kiêu hãnh của anh.

Không người đàn ông nào chấp nhận bị bạn gái mình giấu đi như một điều xấu hổ.

"Yêu anh là chuyện đáng xấu hổ sao?"

Anh hỏi rất nhẹ, nhưng ánh mắt lại sắc bén.

Trần Vi Kỳ thông minh, dĩ nhiên nhận ra sự không vui trong lời nói của anh, cô lập tức giải thích: "Không có! Anh đừng nghĩ nhiều! Em đang nghĩ cho anh đấy! Anh thử nghĩ xem, sau này anh cũng phải kết hôn, nếu bây giờ chỉ là một mối tình nhỏ mà ai ai cũng biết, sau này về Hồng Kông gặp lại chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao? Hồng Kông nhỏ lắm, anh cũng nên nghĩ cho mình một chút."

Trang Thiếu Châu nghe xong thì bật cười.

Thì ra cô tính toán như vậy — yêu nhau ở Mỹ, sau này về Hồng Kông thì tìm người khác kết hôn, còn muốn anh giúp cô tránh khỏi cảm giác ngại ngùng khi gặp lại?

Cô quá nhiều mưu mẹo.

Nhưng còn quá non, giống như một con cáo con vụng về vậy.

"Cô Trần thật chu đáo, lo xa cho cả anh luôn nhỉ."

Trần Vi Kỳ cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy sự chua xót không thể xua đi.

Cô vốn rất có tính sở hữu. Những bộ quần áo cao cấp hay trang sức yêu thích, cô còn coi trọng hơn cả con mắt mình, không cho ai chạm vào. Huống hồ là người đàn ông mà cô đã để mắt đến. Sau này nếu thấy Trang Thiếu Châu kết hôn với người khác, chắc chắn cô sẽ không vui. Cảm giác chiếm hữu này thật không tốt chút nào.

"Ừm......."

Cô khẽ gật đầu, chậm rãi nói: "Em đã nói rồi, em chỉ đang nghĩ cho anh thôi."

Trang Thiếu Châu giơ tay nâng cằm cô lên.

Đường cong nhỏ nhắn, tinh tế, nằm gọn trong lòng bàn tay anh, giống như một viên ngọc trai.

Anh dễ dàng nhìn sâu vào mắt cô: "Em đã là của anh rồi. Dù sau này anh có kết hôn với người khác, anh cũng sẽ không cho phép em lấy chồng. Em cũng đồng ý chứ?"

Trần Vi Kỳ sững sờ.

Cô hoàn toàn không hiểu nổi câu nói vô liêm sỉ này: "Anh — ý anh là gì?"

Trang Thiếu Châu mỉm cười, giọng nói rất đỗi bình thản: "Ý anh là, từ giờ trở đi, em không thể tìm người đàn ông khác nữa. Giờ anh đã biết em là Trần Vi Kỳ, rất dễ tìm. Em có muốn bay cũng bay không thoát."

Sấm sét giữa trời quang!

Da đầu Trần Vi Kỳ tê rần, cô sớm đã biết đàn ông họ Trang đều là đồ biến thái.

Cô hất tay anh ra, giận đến mức sắc mặt tái nhợt: "Khốn nạn! Em biết ngay anh là đồ khốn nạn! Anh trai em nói không sai, nhà anh đúng là không thể dây vào... Biến thái! Anh dựa vào đâu mà quyết định em sau này cưới ai?!"

"Ưm—!"

Lời còn chưa dứt, môi cô đột ngột bị chặn lại.

Trang Thiếu Châu cúi xuống, trực tiếp nuốt trọn những lời trách móc của cô. Lực đạo mạnh mẽ, dễ dàng cạy mở môi cô, lưỡi nóng bỏng điên cuồng xâm chiếm, quấn lấy, càn quét từng tấc một. Mùi hương của anh rất sạch sẽ, mang theo chút nam tính gợi cảm, khiến cô choáng váng, mê loạn.

Cô vẫn còn quá trẻ, không cách nào chống lại sự cám dỗ này.

Khi bị anh hôn đến mức ý loạn tình mê, những khoảnh khắc nồng cháy của đêm qua chợt hiện về ——

Nóng bỏng.

Mơ hồ.

To gan.

Mọi thứ... tựa như một giấc mộng hoang đường.

Cô thở dốc, ngã xuống gối, tứ chi mềm nhũn, đôi mắt mơ màng nhìn người đàn ông trước mặt, người cũng đang thở không đều.

Trang Thiếu Châu nâng mặt cô lên, môi hai người vẫn còn quấn lấy nhau, giọng nói trầm thấp mang theo hơi thở đứt quãng sau nụ hôn: "Chúng ta yêu đương bình thường, kiểu tình yêu mà gia đình và bạn bè đều biết. Nếu em còn ở Hồng Kông, em sẽ không thể tìm được ai phù hợp hơn anh."

"Những gì em muốn, anh đều có thể cho em."

Trần Vi Kỳ gần như mất hết lý trí, hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác ngọt ngào mà anh tạo ra.

Nụ hôn của anh quá mê hoặc.

Môi cô sưng đỏ, cô thì thào: "Dính líu đến anh, sau này em ở Hồng Kông còn có thể..."

"Em đang nghĩ gì?"

Trang Thiếu Châu nhẹ giọng hỏi, dẫn dắt cô nói ra suy nghĩ của mình.

Trần Vi Kỳ tủi thân nói: "Mấy người đàn ông khác chắc chắn sẽ sợ anh, vậy em còn tìm bạn trai thế nào? Lili đã có ba người bạn trai rồi, sau này chắc chắn Mia cũng không chỉ có một..."

Trang Thiếu Châu lập tức tức giận đến mức bốc khói.

Cô thật sự đang nghĩ đến chuyện tìm người đàn ông khác?

Anh hận không thể bổ đầu cô ra xem trong đó chứa cái gì.

So kè với hội chị em đã đành, nhưng so về số lượng bạn trai là cái logic gì?

Anh đè chặt vai cô xuống, không cho cô ngồi dậy, cả người áp chặt xuống, bờ vai rộng và vòng ngực hoàn toàn bao phủ cơ thể mảnh mai của cô.

Anh cúi đầu, hôn lên vành tai cô, từng chút từng chút một.

Hơi thở nóng rực, khiến cô run rẩy.

"Chọn đàn ông phải nhìn vào chất lượng chứ, bảo bối."

Trần Vi Kỳ co rúm lại, cố gắng né tránh nụ hôn của anh.

Tai là nơi nhạy cảm nhất của cô, mỗi cái hôn của anh như khiến hồn phách cô bay mất, mồ hôi bắt đầu túa ra.

Ngoài trời, mưa rả rích rơi.

Cô cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng đang cọ sát giữa hai người, ép buộc tìm kiếm lối vào. Cả người cô tê dại, không nhịn được mà nức nở cầu xin. Cô nhớ lại kích thước mà mình đã đoán trước đó, thật sự... rất đáng sợ. Nếu đó gọi là chất lượng, thì anh thật sự đã vượt chuẩn. Không có bất cứ rào cản nào, nhiệt độ từ anh mạnh mẽ xâm chiếm, thiêu đốt lý trí của cô.

Cơ thể anh nóng như lửa, mỗi một múi cơ trên người đều khẳng định rõ ý đồ của anh.

Trần Vi Kỳ mặt đỏ bừng, rõ ràng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, nhưng tâm trí lại càng hoảng loạn hơn cả khi say rượu đêm qua.

Trang Thiếu Châu vươn tay, mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một gói bạc nhỏ.

Anh vừa chăm chú nhìn cô, vừa dùng răng xé nó ra.

Anh đeo nó vào ngay trước mặt cô.

Trần Vi Kỳ mắt mở to, hoàn toàn đờ người: "............"

Cái — cái — cái đó...

Anh dám ngang nhiên chĩa thẳng nó vào mặt cô?!

Trang Thiếu Châu lại áp xuống một lần nữa, hôn lên môi cô, lưỡi anh quấn chặt lấy lưỡi cô, đồng thời nhẹ nhàng nâng cao đôi chân cô lên.

Hai người ăn khớp không một kẽ hở.

Đầu óc Trần Vi Kỳ trống rỗng, chỉ nghe thấy giọng anh nhẹ nhàng, bình thản vang lên bên tai: "Từ giờ trở đi, em sẽ không bao giờ muốn nghĩ đến người đàn ông khác nữa. Anh đảm bảo, Tanya."

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận