Tín Hiệu Bão Số 3 - Tiểu Hàm Tiên
Chương 96: Nhật ký thăng cấp của Daddy (Phần 3)
Cái tên Trang Minh Huy là do ông cụ Trang đích thân đặt. Dù sao, ngoài ông cụ ra, không ai trong nhà họ Trang dám ngang nhiên chọn một cái tên như vậy.
Chữ Huy được lấy từ Tập đoàn Thịnh Huy, dành tặng cho một bé gái nhỏ xinh — ẩn ý sâu xa. Dù không cố tình suy nghĩ, mọi người cũng có thể hiểu được vài phần.
Chữ này tượng trưng cho vinh quang tối thượng, hào quang và địa vị của nhà họ Trang.
Trang Thiếu Châu cảm thấy ông nội có phần thiên vị, nhưng vẫn vui vẻ tiếp nhận. Đây là con gái anh — dù có yêu chiều, nâng niu đến đâu cũng không bao giờ là quá mức.
"Minh Huy, mặt trời rực rỡ. Em có thấy thích không?"
Trang Thiếu Châu dịu dàng nhìn Trần Vi Kỳ, trên tay ôm một bé gái nhỏ xíu, tỏa ra hương sữa thơm ngào ngạt.
Bé con mới bốn tháng tuổi, được quấn trong khăn bông, trông như một cục bông trắng mềm mại. Trang Thiếu Châu luôn lo sợ chỉ cần hơi mạnh tay một chút là sẽ làm con đau.
Nhưng anh nghĩ quá nhiều rồi.
Minh Huy thừa hưởng tính cách từ Trần Vi Kỳ, có sự ỷ lại bẩm sinh đối với vòng tay vững chắc đầy cảm giác an toàn.
Mỗi lần nằm trong lòng Trang Thiếu Châu, con bé đều vô cùng ngoan ngoãn — đôi mắt đen láy tròn xoe, chốc chốc lại nhìn daddy, rồi lại nhìn mommy, sau đó m.út m.út cái miệng nhỏ xinh.
"Dù sao cũng có văn hóa hơn mấy cái tên anh đặt, khí chất hơn hẳn, đúng chuẩn công chúa!"
Trần Vi Kỳ hoàn toàn bị con gái cuốn hút, không thèm liếc nhìn Trang Thiếu Châu một cái, đôi mắt lấp lánh như chứa đầy vì sao.
Cô nhẹ nhàng đưa ngón tay chọc thử vào má con bé.
Minh Huy rất thích trò chơi này, miệng nhỏ toe toét cười, nhân lúc Trần Vi Kỳ không để ý, bèn ngậm luôn ngón tay cô như đang m.út ti giả.
"Ôi trời ơi! Bé con m.út tay em kìa!"
Trần Vi Kỳ lập tức phấn khích hét to, cứ như vừa phát hiện ra điều gì kỳ diệu lắm.
Dù con gái đã bốn tháng tuổi, nhưng cô vẫn còn trong trạng thái cực kỳ ngạc nhiên với bất kỳ hành động nào của bé. Có lẽ đây là cảm giác mà mọi bà mẹ đều trải qua — khi đứa bé đang khám phá người mẹ, thì người mẹ cũng đang khám phá người con.
Cảnh mẹ hiền con hiếu khiến Trang Thiếu Châu cảm thấy hơi chua xót. Rõ ràng Trần Vi Kỳ đang ngồi bên cạnh anh, nhưng lại không quan tâm đến anh, tất cả sự chú ý đều bị con gái thu hút.
"Đáng yêu vậy sao?" Trang Thiếu Châu cố ý hỏi.
"Nói vớ vẩn." Trần Vi Kỳ lười cả đảo mắt, chỉ mải mê chơi đùa với đứa bé: "Minh Huy bé nhỏ ơi, Huy bảo bối ơi, Huy bé bé nhỏ xinh của mẹ ơi."
Cô đeo một viên đá sapphire xanh không nung rực rỡ ở ngón trỏ, phản chiếu ánh sáng lấp lánh, đứa trẻ thích những viên đá quý sáng long lanh như thế này, đôi mắt tròn xoe nhìn theo Trần Vi Kỳ.
"Tanya."
Trang Thiếu Châu gọi một tiếng, Trần Vi Kỳ không nghe thấy, vì vậy anh lại gọi Vi Vi, đối phương vẫn không nghe thấy, anh thu lại nụ cười, sự chiếm hữu trong lòng dâng lên, đến một cách không hề hợp lý chút nào.
Ngay cả con gái, nếu cướp mất Trần Vi Kỳ, anh cũng sẽ không thoải mái.
Anh không dám nghĩ sâu, cảm thấy xấu hổ vì bản thân có suy nghĩ kỳ lạ như vậy. Anh là người làm cha, làm sao có thể tranh giành mẹ của con gái mình?
Đột nhiên Trang Thiếu Châu nắm lấy cổ tay của Trần Vi Kỳ, dưới ánh mắt khó hiểu của cô, đưa ngón tay cô vào miệng, dùng môi và lưỡi âu yếm m.út nhẹ, đầu lưỡi li.ếm nhẹ lên đầu ngón tay mát lạnh của cô.
Trần Vi Kỳ sững sờ, ngón tay tê dại, nhất thời quên mất rằng Tiểu Minh Huy vẫn đang chơi với cô. Sự chú ý cũng hoàn toàn chuyển sang Trang Thiếu Châu.
Cô không ngờ rằng người đàn ông sẽ táo bạo như vậy.
Con gái vẫn đang được ôm trong lòng anh, với vẻ mặt ngây thơ yên bình, hoàn toàn không biết rằng bầu không khí giữa ba mẹ đã âm thầm dậy sóng.
Người đàn ông nhẹ nhàng li.ếm và m.út ngón tay ngọc ngà của Trần Vi Kỳ, vẻ mặt trầm tĩnh, nghiêm túc, như thể đang giải một bài toán, suốt quá trình chăm chú nhìn Trần Vi Kỳ, đầu lưỡi thô ráp lướt qua những đường vân trên đầu ngón tay, đó là ánh mắt mà kẻ săn mồi chỉ có được sau khi đã xác định con mồi, đầy hứng thú.
Trần Vi Kỳ vô thức rùng mình, hai chân đều mềm nhũn: "Đừng... li.ếm nữa..." cô lẩm bẩm, cúi thấp cằm, rất ngượng ngùng vì đang ở trước mặt con gái.
"Không thích à?" Trang Thiếu Châu cắn nhẹ một cái.
Mặt Trần Vi Kỳ nóng bừng lên, nói thích thì thật xấu hổ, nói không thích là nói dối, nên cô nói một câu mập mờ: "Anh đâu phải là em bé........"
Trang Thiếu Châu bật cười, đặt con gái vào nôi, rồi đến ôm Trần Vi Kỳ, giọng nói trầm thấp đầy ám muội: "Rõ rằng trước đây em thích như vậy nhất mà. Anh li.ếm em không thoải mái à?"
Trần Vi Kỳ thích được anh m.út ngón tay, đôi môi, từng tấc trên cơ thể.
Đầu óc Trần Vi Kỳ như muốn nổ tung, vội vàng che miệng anh lại, sợ anh nói ra điều gì tệ hơn, vội vàng dạy dỗ anh: "Con mới bốn tháng tuổi, làm sao anh có thể nói những điều này trước mặt con được."
"Con đâu có hiểu." Trang Thiếu Châu thờ ơ, tóc không được chải ngược lên, rủ xuống trước trán một cách tự nhiên: "Anh thấy con rất thích xem chúng ta như thế này."
Anh hơi hất cằm, ra hiệu cho Trần Vi Kỳ nhìn.
Tiểu Minh Huy nằm trong nôi, khuôn mặt trắng ngần đáng yêu đầy vẻ vui mừng, hai tay không ngừng vẫy vẫy: "í í..."
Trang Thiếu Châu rất quá đáng khi đẩy Trần Vi Kỳ đến bên cạnh nôi,hôn sâu lên môi Trần Vi Kỳ ngay dưới ánh mắt chứng kiến của con gái.
"..........." Trần Vi Kỳ giật mình, mắt mở to, môi lưỡi bị anh cậy mở, đầu lưỡi màu hồng của cô bị sức mạnh đột ngột m.út mạnh, buộc phải phát ra tiếng kêu ngượng ngùng: "Ưm..."
Đồng thời, khi Tiểu Minh Huy nhìn thấy ba mẹ dính vào nhau, cô bé thấy rất thú vị, thậm chí còn hào hứng í ới, hai chân nhỏ đạp lung tung, đồ chơi treo trên nôi va vào nhau, phát ra tiếng leng keng.
Một đứa trẻ bốn tháng tuổi có thể hiểu được gì chứ? Nhưng dù có hiểu hay không, con bé vẫn là khán giả nhỏ của nụ hôn nồng nhiệt này.
Trần Vi Kỳ bị Trang Thiếu Châu hôn đến thở hổn hển, tràn ngập khắp nơi, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận, cô không dám nhắm mắt, liếc nhìn con gái mọi lúc, trớ trêu thay, đứa bé đáng ghét này còn đang nhìn chăm chú, không chỉ nhìn, mà còn vung tay múa chân rất hăng hái.
Có lúc, ánh mắt cô và con gái chạm nhau, cô là người làm mẹ, vậy mà lại né tránh như người ăn trộm, môi lưỡi đều bị anh chiếm đoạt, cả người cô lúng túng không chịu nổi, ngã vào lòng Trang Thiếu Châu.
Hôn rất lâu, hôn đến khi Trang Thiếu Châu mãn nguyện rời đi, đôi môi ẩm ướt lại lần lượt trên vành tai Trần Vi Kỳ.
"Con thích xem chúng ta hôn nhau, lần sau con khóc, chúng ta sẽ biểu diễn cho con xem."
Trần Vi Kỳ: "............" Cô yếu ớt kéo cà vạt anh: "Không được bắt nạt con, càng không được bắt nạt em."
Người đàn ông sau nụ hôn rất gợi cảm, tỏa ra mùi hương hoóc-môn nồng nàn, cơ bắp đều trong trạng thái bồn chồn, nóng hổi, Trần Vi Kỳ chê anh ôm nóng, muốn vùng ra.
Trang Thiếu Châu không cho phép, ôm chặt hơn. Biệt thự trên đỉnh núi vào buổi chiều được bao phủ bởi ánh nắng ấm áp rực rỡ, cả nhóm bảo mẫu phục vụ công chúa nhỏ đều đã được cho đi, căn phòng trẻ em rộng rãi rất yên tĩnh.
Thời gian của gia đình ba người rất thoải mái, hiếm khi không có sự quấy rầy của người ngoài, trở nên rất quý giá.
Trần Vi Kỳ nửa đẩy nửa thuận theo anh, giữa hai chân rất khó chịu, đã sớm ẩm ướt không chịu nổi.
"Đợi thêm một tháng nữa, bảo bối." Trang Thiếu Châu hôn vành tai cô.
"Hả?" Trần Vi Kỳ tưởng anh đang nói về Tiểu Minh Huy: "Tháng sau làm sao?"
Trang Thiếu Châu hạ thấp giọng: "Năm tháng chắc chắn có thể làm được rồi, em đã ướt rồi mà bảo bối, cố gắng thêm chút nữa nhé." Thực ra đã chờ quá lâu rồi, bác sĩ khuyên sau khi sinh thường hai tháng là có thể tập luyện vừa phải, anh sợ Trần Vi Kỳ chịu không nổi, nên nhất định muốn để cô nghỉ dưỡng thêm một thời gian.
Khuôn mặt Trần Vi Kỳ vừa mới dịu xuống lại đỏ bừng, lần này cô thật sự không thể ở lại được nữa, tức giận đứng dậy khỏi đùi người đàn ông, đi đến bên cạnh nôi, bế Tiểu Minh Huy đang yên lặng xem náo nhiệt vào lòng.
Mẹ con đều rất trắng, dưới ánh đèn ấm áp, càng trông như ngọc như tuyết.
"Tối nay anh ngủ một mình! Nếu anh dám lẻn đến, em sẽ bẻ gãy công cụ gây án của anh!"
Trang Thiếu Châu: "................"
............
Trang Minh Huy nhỏ bé không biết tên mình đại diện cho điều gì, chỉ biết chữ này thật khó viết.
Lúc Tiểu Minh Huy bốn tuổi rưỡi, dưới sự hướng dẫn của gia sư, bắt đầu học viết chữ, bàn tay non nớt cầm một cây bút chì đẹp, nghiêm túc, từng nét từng nét để lại trên giấy trắng dấu vết bắt đầu khám phá nền văn minh nhân loại của Tiểu Minh Huy.
Chữ "Trang" dễ viết, "Minh" tạm được, đến chữ "Huy" thì cô bé hoàn toàn bối rối, chữ này giống như bùa chú, hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu.
Tiểu Minh Huy thông minh mọi việc nhưng lại gặp trở ngại với tên của mình, nước mắt ủy khuất rơi xuống, từng giọt từng giọt đập vào giấy, khiến gia sư bên cạnh nhìn mà lo lắng, vội vàng ôm cô bé vào lòng, dịu dàng hỏi có chuyện gì.
Tiểu Minh Huy không nói, khóc nức nở một lúc, rồi tự khỏe lại, cầm bút lên, bắt đầu vẽ từng nét từng nét chữ Huy.
Cô bé còn nhỏ như vậy, mà có một sự không chịu thua, kiên trì, bướng bỉnh. Cũng không biết di truyền từ ai, dù sao thì ba mẹ cô bé đều không phải là nhân vật dễ đối phó.
Tối nay Trần Vi Kỳ có việc, không thể về nhà ăn tối với con gái, nhưng vẫn gọi video đúng giờ ăn tối, thấy con gái ăn ngon lành, cô mới yên tâm.
Trang Thiếu Châu kết thúc công việc và về nhà đúng giờ, Tiểu Minh Huy đang uống sữa dâu tây, đôi môi nhỏ hồng hào, ngọt ngào gọi một tiếng "daddy".
Trong lòng Trang Thiếu Châu rất mềm nhũn, vừa đi vừa cởi áo vest, đưa cho người giúp việc, sợ đồng hồ đeo tay vướng vào tóc con gái, cũng nhanh chóng tháo ra trong vài bước ngắn, rồi ném luôn cho người giúp việc.
"Để daddy ôm nào." Anh ngồi xuống, hai tay dang rộng.
Giọng nói của người đàn ông vốn đã trầm ấm, ở tuổi ba mươi lăm, anh đã có thêm vẻ nghiêm túc không giận mà uy hơn so với thời trẻ, nhưng khi đối diện với con gái, anh vẫn dịu dàng đến không tưởng.
Tiểu Minh Huy nhảy xuống khỏi ghế, miệng còn chưa lau, nhảy một bước thẳng vào lòng Trang Thiếu Châu. Trang Thiếu Châu hai tay nâng nách con gái, cứ thế bế cô bé đứng dậy, rất nhanh, Tiểu Minh Huy cảm thấy mình như đang ngồi tàu vũ trụ.
Cô bé hào hứng mở to mắt, dùng một góc nhìn hoàn toàn mới để quan sát căn phòng ăn quen thuộc này.
Góc độ rất cao, nhưng bé con chẳng hề sợ hãi.
Hình như Minh Huy bẩm sinh đã thích những nơi cao, đơn giản là thích thôi.
Khi cho con bé đi công viên giải trí là phải ngồi tàu cướp biển, con bé còn thích được daddy bế, vì daddy rất cao.
Hai tháng trước, khi Trần Vi Kỳ và Trang Thiếu Châu đưa con gái đi Mỹ du lịch.
Khi đến New York, tất nhiên họ sẽ ở lại căn hộ penthouse.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Minh Huy sống ở một nơi cao như vậy. Nhìn ra ngoài từ cửa sổ sát đất, cô bé không hề sợ mà còn phấn khích kéo váy mommy: "Mommy ơi, chỗ này cao quá nè! Con thích lắm! Giống như đang bay vậy!"
Trần Vi Kỳ bất lực liếc Trang Thiếu Châu, ánh mắt như đang nói: "Đúng là con gái anh rồi."
.............
"Hôm nay bảo bối làm gì nào? Kể cho daddy nghe nào."
Trang Thiếu Châu bế con gái đi một vòng, rồi đặt bé lại ghế ăn trẻ em, múc cho bé một bát súp rau củ.
Minh Huy bĩu môi, nói cô bé không muốn ăn rau.
"Vậy bảo bối muốn ăn gì?"
"Muốn ăn Dona cơ (McDonald's)."
Con bé trả lời rất ngoan.
Trang Thiếu Châu lập tức hối hận vì lần trước lỡ dại dẫn con gái đi ăn McDonald's một lần.
Hôm đó, cô bé ngồi trong xe Rolls-Royce, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào cửa hàng McDonald's ở góc phố.
Bộ dạng đó tội nghiệp quá, y hệt Trần bảo bối lúc thèm miếng bít tết trong đĩa anh vậy.
Trái tim Trang Thiếu Châu mềm nhũn, không kìm lòng được, bế con gái vào ăn suất gà rán khoai tây chiên đầu tiên trong đời.
Từ hôm đó, bé con mê tít mấy món "bom carbon" này.
"Ăn McDonald's nhiều sẽ thành heo con mũm mĩm đó."
Trang Thiếu Châu chạm nhẹ lên trán con gái, dọa cô bé: "Lần sau đi xem show sẽ không còn xinh đẹp nữa đâu."
Dù Tiểu Minh Huy mới bốn tuổi, nhưng đã là khách VIP của các thương hiệu xa xỉ.
Trần Vi Kỳ là nhân vật số hai của tập đoàn CDR, ra vào các show thời trang như cơm bữa.
Từ khi có con gái, cô lại có thêm món phụ kiện thời trang hot nhất — búp bê sống.
Hình ảnh cô ba nhà họ Trần bế con gái xinh đẹp đi xem show từng gây sốt trên khắp các diễn đàn thời trang.
Cô bé bẩm sinh đã yêu cái đẹp, nghe vậy thì hốt hoảng: "Còn béo hơn cả khi ăn chocolate với ice cream ạ?"
Bé đang học tiếng Quảng Đông, tiếng Anh và tiếng Phổ Thông cùng lúc, nên thường xuyên lẫn lộn khi nói chuyện.
"Giống nhau cả."
Trang Thiếu Châu tiếp tục dọa bé.
Nhìn thấy đôi lông mày nhỏ nhắn xịu xuống, trong lòng anh lại rủa thầm chính mình: "Mình đúng là đồ tệ bạc."
Tiểu Minh Huy thở dài, nghiêm túc nói: "Mommy và Mia nói đúng lắm, không phải ai cũng có thể trở thành 'người đẹp' {1}, phải trả giá đắt lắm."
{1} Ở Quảng Đông (Trung Quốc), Hong Kong, Macau: "靓女" là cách gọi phổ biến, giống như kiểu "gái xinh", "em đẹp", "người đẹp"
Cái giá để trở thành gái đẹp: Ít ăn chocolate, ít ăn kem. Giờ lại thêm McDonald's.
Trang Thiếu Châu bị con gái chọc cười. Sao con bé này lại hài hước thế không biết!
"Thôi được rồi, con mới bốn tuổi, bé xíu xiu, không cần phải nghiêm khắc quá đâu."
Anh xắn tay áo sơ mi, múc một muỗng súp rau củ mềm mịn, đưa đến miệng cô bé.
Thấy cô bé ngoan ngoãn ăn một miếng thật to, anh cười khen ngợi: "Bảo bối ngoan hơn anh trai nhé. Anh trai không thích ăn rau đâu."
Giờ Trần Bảo Bảo giờ đã lên chức "anh cả", nó đắc ý vô cùng.
"Cún con chỉ thích ăn thịt, nhưng vì nó là cún con. Mommy nói, cún con thì phải ăn nhiều thịt."
Trang Thiếu Châu hôn nhẹ lên má con gái, cười nói: "Vậy bảo bối ăn nhiều rau trong mấy ngày tới nhé, cuối tuần daddy đưa con đi ăn McDonald's. Một tháng ăn một lần, sẽ không bị béo đâu."
Tiểu Minh Huy reo lên vui vẻ, nhanh chóng ăn sạch cả bát súp rau củ.
Sau bữa ăn, bé con ngồi trong lòng daddy, líu ríu kể chuyện hôm nay đã làm những gì.
Giọng nói non nớt, mềm mại vô cùng: "Ông Huy quay video con bơi nè! Con còn đánh đàn piano nữa! Con đi sân golf chơi cỏ với anh Bảo Bảo, con còn tập viết chữ! Con với Sarah ghép được mấy bông hoa hồng rất đẹp, lát nữa sẽ tặng mommy!"
Hôm nay đúng là một ngày đầy ắp niềm vui.
Trang Thiếu Châu lại hôn lên má con gái, mềm mại như bánh bột hấp mới ra lò.
Tiểu Minh Huy không hề nhắc đến chuyện mình đã khóc. Bé không thích để ai biết mình đã khóc, ngay cả daddy và mommy cũng không được.
Nhưng buổi tối, khi người giúp việc dẫn bé đi tắm, chú Huy lặng lẽ báo cáo với Trang Thiếu Châu rằng buổi chiều, khi tập viết, Tiểu Minh Huy không hiểu sao lại khóc.
"Khóc à?"
Trang Thiếu Châu nhướng mày.
Dù được cả nhà nuông chiều, lại có một đám chú bác "không đứng đắn" cưng như công chúa, muốn gì có nấy, nhưng bé con rất ít khi khóc.
Chú Huy nhún vai: "Cậu tự đi hỏi cô chủ nhỏ đi."
Trang Thiếu Châu lắc đầu, bảo chú Huy đi nghỉ, còn mình thì ngồi trên sofa suy nghĩ.
Đợi bé con tắm xong, anh mới bình tĩnh bước đến phòng trẻ, lịch sự gõ cửa.
Trước khi đi, anh còn "xấu xa" nhắn một tin cho Trần Vi Kỳ:
[Con gái khóc rồi, chắc là nhớ em quá.]
[Về nhà đi, đừng mải chơi bên ngoài nữa vợ à.]